Chương trước
Chương sau
Trên trán Bắc Mạc Quân không ngoài dự liệu chảy xuống ba đạo hắc tuyến, mặt đen kịt như đít nồi, rít qua từng kẽ răng.
- " Mỹ.... nam.... kế? "
Không đùa chứ?
Đường đường là Nhị vương gia như hắn mà phải sa sút đến độ dùng mỹ nam kế? Coi hắn là tiểu quan trong Tiểu Quan Quán sao?
Mặt mũi của hắn để đi đâu cho được?
Phụt! Ha ha!
Nguyệt Tích Lương cũng không kìm được mà phì cười, hả hê trên nỗi đau khổ của người khác.
Cứ tưởng tượng ra hình ảnh Bắc Mạc Quân khi dùng đến mỹ nam kế là nàng lại bắt đầu phun.
Nếu đối phương là nam tử, chắc hẳn sẽ như thế này.
Bắc Mạc Quân để lộ ra nửa thân trên, nửa thân dưới chỉ quấn lấy một tầng sa mỏng, cặp mông cao vút kịch liệt đưa đẩy. Lắc lư a lắc lư.... Ta lắc bên này, ta lắc bên kia.... Ta lắc....ta lắc.... lắc lắc lắc!
Vẻ mặt hắn ửng hồng quyến rũ, từ trên cao nhìn xuống đối phương, bờ môi mỏng khẽ mấp máy, thì thào bá đạo: " Ngươi! Còn không mau đến đây hầu hạ bổn vương? Hãy lấy ' dưa chuột ' của ngươi để lấp đầy ' hoa cúc ' cao quý của ta đi nào! "
Còn nếu đối phương là nữ nhân à..... khụ khụ.... thứ lỗi! Nàng thật không tưởng tượng ra nổi!
Trong đầu nàng bây giờ chỉ có nữ vương thụ, nữ vương thụ và nữ vương thụ....
Nguyệt Kinh Thiên cũng rất muốn cười thật to, nhưng khi nghĩ đến nương tử của hắn còn đang phải nhờ cậy vào ' mỹ nam kế ' của người trước mặt này.
Hắn nhịn!
Lão cha thê nô nghẹn đến khuôn mặt đỏ bừng, hào sảng vỗ vai Bắc Mạc Quân khích lệ.
- " Hiền tế! Ta biết ngươi sẽ làm được mà. Đừng để cho nữ nhi ta và ta phải thất vọng! "
Đoạn, không đợi mỗ vị vương gia kịp mở miệng trả lời đã nhấc chân chuồn thật nhanh, bỏ nữ nhi chạy lấy người.
Nguyệt Tích Lương cũng bước đến, muốn vỗ một bên vai khác của hắn cho cân bằng, bất quá, nàng không với tới.
Nàng đành phải đưa tay về, bóp bóp mông hắn, chẹp miệng, thương cảm nói.
- " Ta tin tưởng ngươi. "
Nói xong, cũng học tập lão cha nhà mình, phất tay áo chạy thẳng.
Hôm nay nàng phải nghỉ ngơi thật tốt để ngày mai còn xem trò hay nữa chứ, hắc hắc!
- " ........ "
Vù vù.....
Vậy là Bắc Mạc Quân một mình bị bỏ lại trong thư phòng trống trải, cả cơ thể đơ ra như khúc gỗ. Số phận ngày mai của hắn bị một câu nói của Nguyệt Kinh Thiên mà trực tiếp trở nên u tối.
Bắc Mạc Quân kêu gào trong lòng, mỹ nam kế.... hắn mới không muốn làm! Không muốn làm!
Nhưng rất tiếc, tiếng lòng của hắn không một ai nghe thấy cả. Mà dù có nghe thấy thì họ cũng chẳng quan tâm, mắt điếc tai ngơ. Bắc Mạc Quân.... xác định rồi!
.....................................
- " Quận chúa, rốt cuộc người cũng về rồi, huhuhu..... "
Vừa bước chân vào tiểu viện của mình, Nguyệt Tích Lương liền bị Tiểu Màn Thầu gắt gao ôm lấy.
Nàng giật giật khóe miệng, bất đắc dĩ chọt chọt bầu ngực mới nhú ra của nàng ta, cất tiếng.
- " Tiểu Màn Thầu, ta không thở được! "
Dường như Tiểu Màn Thầu bị phụ thân đại nhân của nàng dạy hư mất rồi, đến cách hành xử cũng giống y như nhau. 
Cái này phải sửa! Tại sao nàng ta không chững chạc được một tí?
Nguyệt Tích Lương thật không có nghĩ đến, nàng cũng đâu có chững chạc hơn Tiểu Màn Thầu được bao nhiêu....
Tiểu Màn Thầu buông ra Nguyệt Tích Lương, kịch liệt lau nước mắt, cái mũi hồng hồng hấp háy.
- " Nô tỳ cứ tưởng người... sẽ không quay về nữa. "
Tất cả đều là tại nàng. Nếu hôm đó nàng không một mình chạy trước, quận chúa cũng sẽ không mất tích lâu như vậy.
Tiểu Màn Thầu quyết định rồi, nàng phải học võ công. Có võ công rồi, sau này nàng mới có thể bảo vệ chủ tử thật tốt!
Nguyệt Tích Lương cười cười, liếc về phía sau Tiểu Màn Thầu, mày nhướng lên nghi ngờ.
- " Ta không sao. Cơ mà.... tại sao trong đây lại xuất hiện người lạ thế này? "
Nam tử một thân trường bào màu lam nhạt, tầm mười sáu tuổi, gương mặt dù vẫn còn vương vài nét non nớt nhưng cũng khá tuấn tú, lịch sự.
Nhìn kĩ lại, ngũ quan nam tử này có một vài nét giống với Bắc Mạc Quân. Chỉ là Bắc Mạc Quân thì không cần phải nói, đương nhiên tuấn mỹ hơn nhiều, yêu nghiệt của yêu nghiệt.
Đúng vậy, người này chính là Tam vương gia Bắc Mạc Phong đã lâu không xuất hiện.
Bắc Mạc Phong thấy nàng chú ý đến hắn thì cười hì hì lấy lòng, gãi đầu gãi tai lộ ra vẻ ngượng ngùng.
Ngoài dự liệu của Nguyệt Tích Lương, Tiểu Màn Thầu chỉ ghét bỏ liếc về phía hắn ta một cái, không thèm để ý đến liền trực tiếp lôi kéo tay nàng đi vào trong phòng.
- " Quận chúa, ở đây làm gì có người nào đâu. A miêu, a cẩu không phải là người nha, vạn vạn lần đừng nhìn nhầm. Đi thôi, nô tỳ đã chuẩn bị cho người rất nhiều đồ ăn ngon tẩm bổ... "
Bắc Mạc Phong u ám sa sầm mặt mày, ngửa đầu lên nhìn trời than thở.
Nha đầu này cũng đủ độc mồm độc miệng, lại dám ví vương gia hắn là a miêu, a cẩu.
Nếu để người khác nghe thấy, hoặc giả đứng trước mặt nàng không phải là hắn thì cái mạng nhỏ của nàng không biết đã mất bao nhiêu lần rồi.
Bắc Mạc Phong ôm ngực, không ngừng mà tự kiểm điểm lại chính mình.
Ài.... quá nhân từ rồi! Tim của hắn vẫn còn quá thiện lương a.
Nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng Bắc Mạc Phong vẫn không do dự nhấc chân đuổi theo hai người nào đó.
Hắn trưng cái mặt dày đi vào khuê phòng nàng, tự nhiên như ruồi ngồi một bên ngắm Tiểu Màn Thầu.
- " A?.... "
Nguyệt Tích Lương kinh ngạc há miệng, hết nhìn Bắc Mạc Phong lại nhìn Tiểu Màn Thầu.
Nô tỳ của nàng thường ngày nhát gan hơn chuột, không dám đắc tội với bất kỳ ai. Vậy mà đứng trước mặt một vị vương gia như Bắc Mạc Phong lại to gan lớn mật tỏ thái độ mắng người?
Mặt trời mọc sai hướng rồi sao?
Nếu không phải như vậy thì chắc chắn có gian tình!
Còn Bắc Mạc Phong, ngoại từ hai lần gặp gỡ, hành động tiếp xúc ' thân mật ' ra thì nàng và hắn cũng không qua lại quá nhiều.
Sao hắn lại xuất hiện ở chỗ nàng cho được?
Vẫn là câu vừa rồi, có gian tình!
- " Khụ khụ! "
Nguyệt Tích Lương giả vờ ho khan vài tiếng đánh vỡ bầu không khí im lặng. Nàng làm như ngây thơ hỏi Bắc Mạc Phong.
- " Tam vương gia ca ca, ngươi đến tìm Tích Lương có việc gì sao? "
Nàng chỉ thuận miệng hỏi như vậy thôi. Nhìn ánh mắt hắn là nàng biết thừa, còn lâu hắn mới đến đây tìm nàng.
Quả nhiên, Bắc Mạc Phong gãi gãi đầu, đỏ mặt ấp úng trả lời.
- " Không phải a, ta là đến... là đến để.... "
- " Làm gì nha? "
Hắn vô thức liếc về phía Tiểu Màn Thầu đang hậm hực khó chịu đứng đằng sau Nguyệt Tích Lương.
Xuân tâm hắn bỗng chốc nhộn nhạo cả lên.
- " Để.... thăm nương tử của ta. "
Phụt! 
Câu nói của hắn làm cho Nguyệt Tích Lương trực tiếp phun ra ngụm trà vừa mới uống vào, chưa kịp nuốt xuống.
Tiểu Màn Thầu cũng nhíu mày lại, khuôn mặt bầu bĩnh như bánh bao nhăn thành một đoàn.
Cứ có dự cảm không lành nha!
Nguyệt Tích Lương giật giật khóe môi, mở miệng.
- " Nương tử ngươi.... là ai? "
Bắc Mạc Phong xoắn xuýt như nàng dâu nhỏ mới về nhà chồng, y phục bị hắn chà đạp đến nhăn nheo.
Hắn nhìn trộm tiểu nha đầu nào đó, dường như thật quyết tâm, nói.
- " Là Thầu nhi! "
Cái cách gọi Thầu nhi này có vẻ buồn cười và khó nghe. Nhưng hắn mới mặc kệ, không quản. Hắn chính là thích gọi nàng như vậy!
Nào ngờ, lần này Nguyệt Tích Lương còn chưa lên tiếng thì Tiểu Màn Thầu đã bão nổi.
Nàng không kiêng dè mà chỉ vào mũi Bắc Mạc Phong, quát lên.
- " Đồ biến thái! Ai thèm làm nương tử của ngươi? Ngươi có tin không, ta có thể cho ngươi ăn cái chảo lần thứ hai nha! "
Nói đoạn, Tiểu Màn Thầu thực sự không biết lôi từ đâu ra một cái chảo, quơ quơ trên tay đe dọa, vẻ mặt hung dữ tựa cọp mẹ.
Đại Bạch nằm một bên lười biếng nâng khóe mắt lên nhìn cũng phải sợ thót tim.
Quái lạ, nó mới là cọp mẹ cơ mà?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.