Nguyệt Tích Lương xoa đầu Đại Bạch an ủi, thuận tiện nhân cơ hội đó nhéo nhéo lỗ tai nó. Tổ hợp một tiểu hài tử và một con bạch hổ trưởng thành cõng một con bạch hổ con nhìn thế nào cũng cảm thấy quái dị.
- " Nha đầu thối, không có... việc gì đi? "
Nguyệt Hạo Thần nhấc đôi chân ngắn cũn chạy lại, há mồm thở không ra hơi.
Đi cùng với người lớn, thật mệt nha. Bọn họ đi một bước, hắn phải đi hai bước, bọn họ chạy, hắn phải cắm đầu cắm cổ rượt, bọn họ thi triển khinh công sao? Hắn.... trực tiếp leo lên lưng Đại Bạch mới theo kịp.
Đến cuối cùng, Đại Bạch còn ghét bỏ hất hắn xuống đất.
Hắn hờn! Hờn cả thế giới!
Nguyệt Tích Lương nhìn ca ca nhà mình, cười tủm tỉm.
- " Muội là tiểu cường, đánh mãi không chết. Ca không cần lo. "
Hiên Viên Dật lúc này cũng đi đến, thấy nàng thực sự không có việc gì mới an tâm thở phào một hơi.
Hắn còn tưởng, sẽ không bao giờ được gặp lại nữ hài xinh xắn trước mặt nữa. Cứ nghĩ như vậy, cơ hồ trái tim hắn trở đên nhức nhối khó tả.
Hắn thật muốn ôm thân hình nhỏ bé đó vào lòng, vậy nhưng.... hắn biết, bên cạnh nàng không có chỗ dành cho hắn. Ít nhất bây giờ chính là như vậy.....
Không ngoài sở liệu, Hiên Viên Dật liền nhìn thấy vết cắn trên cổ Nguyệt Tích Lương. Hắn nhíu mày, ngờ vực hỏi.
- " Cổ nàng....? "
Nàng bất giác đưa tay lên che vết thương trên cổ, không biết là hữu ý hay vô tình mà liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776609/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.