Bắc Mạc Quân dường như trút hết cái đau đớn và sự căm phẫn tích tụ bấy lâu nay lên người Nguyệt Tích Lương. Hắn cứ cắn như vậy, răng ngập hẳn vào da thịt non mềm của nàng, giống hệt dã thú đang cắn xé con mồi.
Cổ đau đến mất đi cảm giác, Nguyệt Tích Lương nhẫn nhịn chịu đựng không kêu la. Nàng đưa một cánh tay lên vỗ về lưng hắn, nhẹ giọng nói.
- " Ngoan, không sao rồi. "
Nếu cắn nàng có thể làm cho hắn bình tĩnh lại thì có hề gì.
Nàng cam tâm tình nguyện cho hắn cắn. Cùng lắm thì.... sáng mai khi hắn tỉnh lại, nàng cắn lại hắn mấy chục cái là được.
Dù sao, nghẹn khuất này nàng nuốt không trôi a!
Bắc Mạc Quân, đợi đấy!
Trong miệng cảm giác đến vị tanh ngọt lạ thường, máu của Nguyệt Tích Lương có vài giọt trôi vào cổ họng của Bắc Mạc Quân.
Ực.
Hắn bất tri bất giác nuốt xuống.
- " ........ "
Một dòng nhiệt lưu ấm áp bắt đầu sinh sôi nảy nở từ bụng Bắc Mạc Quân rồi từ từ lan đến tứ chi bách hài.
Cái cảm giác đó ôn nhuận, thoải mái như người mẫu thân đang vỗ về hài tử của mình. Đau đớn trong cơ thể không rõ nguyên do biến mất sạch sẽ.
Bắc Mạc Quân chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu và thống khoái như bây giờ.
Hắn bỗng chốc thanh tỉnh hơn phân nửa, ý thức đã trở lại, con mắt vô hồn, hung tàn dần trở nên có tiêu cự, có ánh sáng.
Cảm thấy người nào đó bất chợt yên tĩnh đến lạ, Nguyệt Tích Lương lại vỗ vỗ thêm mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776607/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.