Bắc Mạc Quân lặng yên nhìn nàng một lúc, môi mím chặt như thể đang cực độ nhẫn nhịn để không trực tiếp vung quyền đấm nàng vài cái.
Nhiều khi hắn nghĩ, tại sao bản thân lại có thể đi thích một người vô lại, không tim không phổi như nàng?
Có phải mắt hắn bị mù rồi không? Hay là tim có vấn đề?
Con mẹ nó! Thật không hiểu nổi!
Nguyệt Tích Lương liếc mắt thấy thần sắc của Bắc Mạc Quân không đúng, có phần hơi chột dạ.
Thật hiếm khi nàng làm người thật thà một lần. Thật thà cũng là cái tội hay sao?
Rụt rụt cổ, Nguyệt Tích Lương nhỏ giọng nói.
- " Đợi đến ngày mai ta vét sạch của cải của đám ngự y, rồi mới trở về. Không được sao? "
Sổ sách vẫn còn chưa tính hết, không thể cứ thế mà về được. Hơn nữa, số của cải đó phải bảo Hiên Viên Dật chuyển hết thành ngân phiếu, vừa thuận tiện lại dễ dàng cất giấu.
Ài, làm người có tiền thật khổ quá mà!
Bắc Mạc Quân nghĩ nghĩ, quả thật cũng không gấp đến như vậy. Chỉ là muốn nàng rời xa Hiên Viên Dật mà thôi, một, hai ngày nữa không là cái gì.
Không hiểu sao, tên Hiên Viên Dật này làm cho hắn ẩn ẩn có cảm giác nguy hiểm không nói nên lời. Nếu không cẩn thận... mất nàng như chơi!
Nhất là bây giờ, Nguyệt Tích Lương hẳn là vẫn còn chưa thích hắn. Hắn không thể mạo hiểm được!
Bắc Mạc Quân bất đắc dĩ thở dài một hơi, nhìn biểu cảm vui vẻ của nàng thật không nỡ từ chối, hắn mở miệng.
- " Được rồi!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776596/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.