Sau một hồi chiến đấu không mấy kịch liệt, trận đánh cũng kết thúc. Võ công của Hiên Viên Dật vốn cao cường, lại thêm hắn hạ thủ không chút lưu tình, giờ đây bọn người Liễu Bân đã biến thành mấy cỗ thi thể.
- " Thỏa mãn rồi chứ? "
Hiên Viên Dật tao nhã lấy khăn ra lau tay, còn không quên lườm nguýt Nguyệt Tích Lương một cái.
- " Hắc hắc, người huynh đệ, làm tốt lắm. "
Nàng cười cười, đi lên đập vào lưng hắn mấy cái thật mạnh, tuyệt nhiên không có chút đồng cảm nào với người đã chết.
Bọn hắn làm nhiều việc ác độc như vậy, có chết cũng không hết tội. Tin tưởng rằng, tay bọn hắn đã sớm nhuốm đầy máu tươi rồi.
Hiên Viên Dật nhếch miệng không nói. Người huynh đệ à...
Lúc này, Nguyệt Hạo Thần bỗng kéo muội muội nhà mình một cái, chỉ vào khuôn mặt tuấn tú của người đối diện.
- " Muội đang bám lấy tên đại gia này à? "
Hắn thấy được, thái độ Hiên Viên Dật đối với Nguyệt Tích Lương có gì đó không đúng. Hơn thế nữa, Hiên Viên Dật tuyệt đối không phải là người bình thường, nhìn y phục hắn ta mặc trên người liền biết.
Không lẽ... bạc mà nàng nói đến cũng từ chỗ hắn ta mà có?
Muội muội yêu quý học được thói đào mỏ từ lúc nào vậy?
Nguyệt Tích Lương giật giật khóe miệng, nhìn nàng có giống kẻ ham hư vinh như thế sao?
Khụ... mặc dù sự thật thì đúng như vậy.
Nhưng đối tượng nàng đào mỏ lại không phải là Hiên Viên Dật nha!
Hiên Viên Dật cũng vô cùng buồn bực.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776585/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.