Trước con mắt chăm chú của mọi người, Thụy Miên sẽ là người biểu diễn trước.
Nàng ta cao ngạo ngồi xuống trước cổ cầm, bàn mảnh mảnh khẽ khảnh chạm vào dây đàn, mắt nhắm lại. Quả thật có phong phạm của một danh môn khuê tú.
Tiếng đàn du dương vang lên, bao trùm lấy cả đại điện.
Tiết tấu nhẹ nhàng, khoan khái.
Âm luật có trật tự, rõ ràng, liền mạch.
Tiếng đàn này khác hẳn với tính cách ương ngạnh của Thụy Miên. Nó róc rách như tiếng suối chảy, thực sự dễ nghe.
Tang!
Một khúc nhạc kết thúc, trong không gian vẫn còn lại dư âm của tiếng đàn.
Các đại thần đều đồng loạt vỗ tay tán thưởng, gật đầu khen hay.
Nhưng nhiều người cũng theo đó mà đổ mồ hôi thay cho Nguyệt Tích Lương.
Một khúc này thật không chê vào đâu được. Liệu quận chúa có ứng phó được hay không a?
Thụy Miên thỏa mãn liếc nhìn Nguyệt Tích Lương, ánh mắt nàng ta đầy sự khinh miệt.
- " Tích Lương quận chúa, đến lượt ngươi! "
- " Nga ~ "
Nàng nhe răng cười, hai con mắt cong thành hình lưỡi liềm rõ rệt. Thân hình nhỏ bé nhanh chóng bước lên đài cao, tay nghịch ngợm khảy khảy dây đàn.
Tang!
Tang!
Thanh âm chói tai vang lên...
- " Đây chính là đàn tranh hay sao? Chơi thật vui nha! "
Nguyệt Tích Lương hồn nhiên thốt lên.
Nghe nàng nói vậy, trong lòng Bắc Mạc Quân cũng nổi lên sự nghi ngờ.
Tiểu chút chít này có thắng được không đây?!
Phốc!
Thụy Miên trực tiếp bật cười thành tiếng.
- " Nếu ngươi không biết đàn thì có thể nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776576/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.