Khi Bắc Mạc Trì mặc long bào xuất hiện, các tiếng xì xào bàn tán cũng dần lắng xuống.
- " Hoàng thượng vạn tuế! "
Hắn gật đầu, nhẹ phất ống tay áo, giọng nói có phần uy nghiêm hơn thường ngày.
- " Đứng lên đi. Hôm nay Mạc Thanh đế quốc phái xứ giả đến thăm Cảnh Lăng ta, trẫm lấy làm vinh dự. Mọi người không cần đa lễ, hãy tận hưởng yến tiệc này thật vui vẻ... "
- " Vâng, hoàng thượng! "
Nguyệt Tích Lương ngồi trở lại ghế, ngước mắt nhìn thân ảnh màu vàng ở trên đài cao, ghé vào tai Bắc Mạc Quân hỏi nhỏ.
- " Uy, sao Hoàng bá bá lại mang khăn che mặt thế kia? "
Đúng vậy, Bắc Mạc Trì không hiểu làm sao lại đeo một cái khăn che mặt dày cộp, chỉ hở ra mỗi đôi mắt.
Không phải là nhan sắc yêu quý của hắn bị tổn hại đi?
Bắc Mạc Quân chỉ cảm thấy vành tai ngứa ngứa, ấm nóng.
Thình thịch!
Con tim hắn bỗng nhiên đập nhanh hơn vài nhịp.
Hắn không tự chủ được quay đầu đi nơi khác, môi mỏng mấp máy.
- " Chắc là do phụ mẫu của ngươi gây ra. Đây cũng không phải là lần đầu tiên... "
Đến Bắc Mạc Quân cũng phải cảm thấy thương cảm cho lão cha mình.
Phu thê Nguyệt vương quá hung hãn rồi...
Đánh ai không đánh, cứ thích đánh hoàng đế. Mà đánh đâu không đánh, cứ thích đánh vào mặt.
Người nào đó còn chưa hề nghĩ đến lí do Bắc Mạc Trì bị hành hạ.
Chẳng phải là do tên vô lương tâm hắn hay sao?
- " Nga~ "
Nguyệt Tích Lương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776573/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.