Rắc!
Bàn tay đang cầm nghiên mực của Bắc Mạc Quân bỗng nhiên dùng sức. Nghiên mực thật đáng thương bị nứt ra thành một đường dài ngoằn nghoèo.
- " Này này, ngươi làm cái gì vậy? "
Nguyệt Tích Lương nhìn nghiên mực yêu quý, cau có nói.
- " Làm gì? Đây là hung khí đả thương ta. Chẳng lẽ ta không được xử lý nó? "
Hắn nhếch môi, cười gằn. Nàng còn nói được? Hắn không bóp chết nàng là đã nhân từ lắm rồi.
Nguyệt Tích Lương bĩu môi, chìa bàn tay nhỏ bé ra, nói:
- " Xử lý xong rồi thì đền tiền! Hai mươi vạn lượng... vàng! "
Nàng lặp tức sử dụng công phu sư tử ngoạm.
- " Khụ khụ! "
Tiểu Màn Thầu sặc nước miếng, ho sặc sụa. Quận chúa, hai mươi vạn lượng vàng có thể mua được hàng nghìn cái nghiên mực như vậy đó.
Ngài nghĩ Nhị vương gia ngu ngốc đền khoản tiền đó cho ngài ư?
Chỉ có người bị thần kinh mới làm như vậy thôi.
Nào ngờ, cái người ' thần kinh ' ấy lại thản nhiên mở miệng.
- " Ta đền! Bất quá, ngân phiếu và vàng đều ở trong phủ của ta. Ngươi tự động đến đó lấy. "
- " Thật sự?! "
Hai mắt Nguyệt Tích Lương sáng rực như hai cái đèn pha.
Vốn định gật đầu đồng ý nhưng một giây sau lại bất chợt dừng lại.
Không đúng!
Cái người này làm sao có thể dễ dàng đồng ý như vậy được? Chắc chắn là có ý đồ xấu.
Hắn ta muốn dụ nàng vào phủ của hắn để bắt cóc tống tiền? Hay muốn bán nàng vào thanh lâu? Hay là,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/1776564/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.