Thời gian thấm thoát thoi đưa, thoáng chốc Nguyệt Tích Lương đã đến nơi này được một tháng. Nàng ngoài việc ăn và ngủ thì chỉ có lén lút đến Tiểu quan quán chơi đùa.
Hôm nay, khi vừa muốn bước chân ra khỏi đại môn thì nàng lại bị chặn đầu. Và người không biết điều đó lại chính là Triển Chính Hi.
- " Có chuyện gì? " nàng nhíu đôi mày thanh tú lại
Hắn lặp tức bày ra bộ mặt tươi cười nịnh nọt, nói:
- " Tiểu sư phụ~ ngài có muốn ăn kẹo hồ lô không? "
- " Không! "
Hừ! Cho rằng nàng là tiểu hài tử chắc.
- " Ách? Vậy người có muốn ăn bánh đậu xanh không? "
- " Quá ngọt. " nàng lắc đầu.
- " Vậy ngài có muốn ăn bánh quế hoa không? "
- " Không thích. "
- " Màn thầu... "
- " Tầm thường! "
- " Vậy... "
Triển Chính Hi gãi gãi đầu. Là ai bảo hắn, tiểu hài tử là dễ dụ dỗ nhất? Theo hắn, mua chuộc huynh đệ hắn còn dễ hơn là Tích Lương quận chúa.
- " Còn có chuyện gì sao? "
Nguyệt Tích Lương mất kiên nhất di di chân.
- " Có... có! "
Hắn gật đầu như băm tỏi.
- " Có rắm mau phóng! "
Nàng nhăn mặt, nói tục.
Ách? Triển Chính Hi đen mặt, lại đảo mắt một cái. Không lẽ tiểu hài tử ở Phật Âm tự đều thô lỗ như nàng sao? Xem ra hắn phải đi hỏi trụ trì ở đó một lần xem sao.
Triển Chính Hi nghĩ xong, cũng không muốn vòng vo nữa, nói thẳng.
- " Tiểu sư phụ, ngài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/158504/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.