- " Vương gia! Ngài đi đâu vậy? Làm thuộc hạ đi tìm khắp nơi... "
Kiến Nhất vừa thấy vương gia nhà mình vác bộ mặt than đi về, liền hốt hoảng chạy lại nói. Hắn cùng các huynh đệ cứ ngỡ vương gia còn ở trong hoàng cung, liền chạy vào đó tìm. Nào ngờ lại chẳng thấy bóng dáng hắn đâu. Làm bọn họ lo lắng muốn chết.
- " Hửm? Các ngươi tìm ta làm gì?"
Bắc Mạc Quân hơi khó hiểu, mở miệng.
- " Vương gia quên rồi sao? Hôm nay là... ngày mười lăm... "
Kiến Nhất ngập ngừng nói. Trong mắt lóe lên tia đau lòng.
Ngày mười lăm... luôn luôn là khắc tinh của vương gia.
- " Ngày mười lăm sao? "
Bắc Mạc Quân thẫn thờ một lúc, rồi cười khổ.
Hắn ngửa mặt lên nhìn mặt trăng tròn xoe sáng rực rỡ trong đêm tối. Vậy mà hắn lại quên mất, hôm nay là ngày mười lăm.
- " Vương gia... "
- " Triển Chính Hi đâu? " hắn quay sang hỏi Kiến Nhất.
- " Hắn đang dọn dẹp ở trong mật thất. Có lẽ bây giờ cũng đã xong rồi. "
- " Vậy chúng ta đi vào! "
Bắc Mạc Quân phất phất ống tay áo.
- " Bất quá, vương gia... có cần cho gọi Mộ cô nương tới không? "
Kiến Nhất ngập ngừng nói.
- " Cho gọi nàng ta? Không bao giờ! "
Ánh mắt Bắc Mạc Quân trở nên sắc lạnh. Trong đầu hắn bỗng nhiên xuất hiện một nữ tử vận bạch y, ngũ quan xinh đẹp, nhưng trong con mắt lại không che dấu được dã tâm.
Mộ Sở Sở! Nàng ta cho rằng mình là ai?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/158502/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.