Sau sự việc của Cao Thiên Hàm, yến tiệc vẫn được tiếp tục tổ chức.
Nguyệt Tích Lương ngồi cạnh hoàng hậu khẽ ngáp.
Yến tiệc của cổ đại thật là tẻ nhạt. Hết đàn ca rồi lại nhảy múa, nhìn thập phần buồn ngủ.
Mà mang danh yến tiệc này tổ chức vì nàng, thế nhưng chẳng có ai thèm ngó nghiêng gì đến nàng.
Nam nhân thì đi chúc rượu phụ thân đại nhân. Nữ nhân thì đi nịch nọt mẫu thân.
Này này, mấy người kia! Chung quy ai là chủ nhân của yến tiệc hả? Hôm nay là tẩy trần cho ai? Sinh thần của ai? An ủi ai?
Là ta nha!
Không phải là cặp đôi phu thê ở đằng kia. Hừ hừ!
Nguyệt Tích Lương cực kỳ bất mãn quay sang nhìn hoàng hậu. Thấy nàng đang cười khúc khích với Nghiên phi.
Cái rắm nhà ngươi! Rốt cuộc gọi ta lên đây để làm gì chứ?
Lại quay sang nhìn nhìn hoàng thượng... Thấy hắn đang tự mình rót rượu, tự uống.
Ồ? Huynh đệ này cùng cảnh ngộ nha. Lại đi ngồi thưởng rượu một mình.
Thế là Nguyệt Tích Lương từng chút, từng chút một di di cái ghế về phía hoàng thượng.
Dù sao hai người chúng ta cùng cô đơn, nói chuyện phiếm cho đỡ buồn. Hắc hắc!
- " Hoàng thượng... "
Nàng kéo kéo long bào của Bắc Mạc Trì.
- " Hửm? Tích Lương? Gọi ta là Hoàng bá bá... "
Hắn hơi ngà ngà men rượu, mỉm cười nói. Mấy sợi tóc pha chút bạc rũ xuống trán, kết hợp với gương mặt thành thục, cương nghị khiến cho mỗ vị hoàng đế mang một vẻ phong tình đặc biệt.
Ực!
Nguyệt Tích Lương nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/158499/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.