Đám thị vệ phải đợi sau một khắc mới thấy vương gia nhà mình cùng Tích Lương quận chúa chậm chạp đi về.
Tích Lương quận chúa hình như rất vui vẻ, cười tít cả mắt, trông khả ái cực kỳ.
Còn Bắc Mạc Quân mặt sa sầm đi phía sau. Nếu ánh mắt có thể giết người thì hẳn Nguyệt Tích Lương đã chết cả trăm lần.
- " Vương gia, bây giờ chúng ta có đuổi theo thích khách nữa không? "
Kiến Nhất nhìn sắc mặt của mỗ vị vương gia, dò hỏi.
- " Về thành! "
Bắc Mạc Quân phất phất ống tay áo bị rách, lãnh khốc nói.
Hắn biết, đám thích khách ấy sở dĩ ném Nguyệt Tích Lương xuống vách núi là để chặn đường hắn. Bây giờ dù có đuổi theo cũng đã không kịp. Chi bằng quay trở lại thành, trao trả tiểu chút chít này cho phụ thân nàng thì tốt hơn. Hắn sắp nhẫn nhịn không nổi nữa rồi!
- " Ách? Vâng! .... Bất quá, vương gia... áo ngài... "
Kiến Nhất chỉ chỉ vào ống tay áo nham nhở của Bắc Mạc Quân, giọng điệu thật không thể tin.
Sao vương gia chỉ đi với Tích Lương quận chúa một chút mà đã thành dạng như vậy? Cả áo cũng bị rách rồi? Không phải là ngài trêu chọc nữ nhi nhà người ta rồi bị cắn xé lại đấy chứ?
- " Hừ! "
Mặc Mạc Quân hừ lạnh một tiếng. Không nhắc đến thì thôi nhưng nhắc đến lại làm hắn sôi máu. Trước giờ chưa có một ai có thể làm hắn tức như nàng.
Ống tay áo của hắn đã dính đầy máu mũi của nàng, không xé đi để cho bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-vuong-phi-vuong-gia-nguoi-la-cong-hay-la-thu/158493/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.