Trước tiếng kêu thảm thiết của Nhậm Hàn, ta phong độsải bước rời khỏi, vừa ra tới cửa đã nhận được điện thoại của mẹ già.
“Ngưng Ngưng, thế nào rồi?”
“Mẹ đừng hỏi nữa, con tuyệt đối, tuyệt đối không baogiờ có khả năng ở chung một chỗ với đồ con rùa như hắn.”
Cứ tưởng rằng câu này vừa nói ra khỏi miệng, mẽ già sẽgầm lên như sư tử Hà Đông, ai ngờ: “Đúng đúng, không hổ là con gái ngoan của mẹ^^ “
“A? ~~~ Là sao ạ?”
Mẹ già: “Hôm qua mẹ với bố mày cá cược, mẹ bảo chắcchắn mày sẽ ngứa mắt cái thằng lai Anh kia, bố mày không tin, bật lại nói thằngđấy đẹp trai phóng khoáng, khí phách phi phàm. Ha ha, giờ thì tốt rồi, mẹ màykiếm được cả tiền tiêu vặt tháng sau nữa rồi.”
“…………..” Không cần tưởng tượng cũng biết giờ này phútnày mẹ già đang cười đến mức toe toét cả mặt mũi, ta không thể không nghi ngờlần thứ một nghìn lẻ một, có thật là bọn họ sinh ra ta không vậy?
Ta thở dài thất bại, “Không có gì nữa thì con cúp máyđây.”
“Đừng ———”
.. …...
———————————
Trên xe taxi, cả đoạn đường ta trầm ngâm suy nghĩ.
Nhớ đến chuyện lúc nãy mẹ già nói, cảm giác bức bốikhó hiểu dâng lên trong lòng, đi dạo một lúc, cúi đầu nhìn cái gót giày mảnhnhọn của mình, ta lại bắt đầu âm thầm hối hận, lúc nãy trong phút kích động,đến cả sức lực bú sữa mẹ ta cũng dùng đến, không biết…. Chân anh ta có sưng lênhay không nữa? Mình bỏ Nhậm Hàn ở lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-ga-ga/3150244/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.