Rời khỏi nhà Nhậm Hàn, đầu ta vẫn nặng như cũ. Lêntaxi, nói địa chỉ xong, lại nhớ đến đêm qua ta không về nhà, chắc là Ultramanđói phát cuồng rồi, trái tim nhỏ bé của ta áy náy mất ba giây.
Thấy ta người đầy mùi rượu, quần áo lại nhăn nhúm từtrong khu biệt thự đi ra, ông chú bảo vệ liếc nhìn ta bằng ánh mắt khinh bỉkhông thể tưởng tượng, tự nhiên cũng không mong muốn bắt chuyện với ta, chỉ lấybộ đàm ra tán gẫu với các huynh đệ khác, khí thế ngất trời.
“Thần Tiên, Thần Tiên.” (tên chuối quá thể =…..=!!!)
“Nói.”
“Chiều nay tại Phủ Nam Hà, chơi mạt chược, có đếnkhông?”
“826, 826, anh lại đi nữa à? Lần trước vẫn còn thuachưa đủ sao?”
“Đến chứ, đến chứ.”
“Ông đây không sợ, phải lấy lại vốn chứ.”
“Thần Tiên, Thần Tiên, anh có đến được không đó? Nghenói đêm qua sinh nhật anh uống đến say mèm hả?”
“Ai nói tôi uống say?!”
“Lão Từ làm chứng, lão Từ làm chứng.”
“Đúng, đúng, ông anh thần tiên, anh lại quên rồi, đêmqua anh vừa tự bạt tai mình, vừa nói ‘Các người cho rằng ông đây không dám đánhsao, ông đây đánh cho các người xem’!”
…
Phì!
Ta đứng trong bãi đỗ chờ xe, không chút tử tế phìcười.
Cười xong, trong đầu ta một tia sáng chợt lóe, bỗngnhiên nhớ tới một câu: “Các người nói tôi không dám hôn, bà đây hôn cho cácngười xem —-”
Ầm ầm ầm!
Những câu này lướt qua bên tai, phút chốc ta như bịsét đánh trúng đỉnh đầu, cảm giác này giống như…
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nu-ga-ga/3150215/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.