Doanh: đầy đủ, dư thừa
———————-
Ta ngụ tại vùng sơn cốc này đã được hơn mộtnăm, cuộc sống an nhàn tự do, chỉ là thỉnh thoảng lại hồi tưởng nhữngtháng ngày xa xỉ phú quý đã qua, giống như một lão nhân hoài niệm.
Bốn tháng ngắn ngủi, Tuyên cùng con gái họ Trương ở nhà bên làm lễ thành thân. Hôn lễ rất đơn giản, chỉ có ta và Sùng làm người nhà cùng hắn đón dâu vào cửa.
Nghi thức hoàng cung uy nghiêm, xa hoa ngày trước vẫn còn in đậmtrong tâm trí, ta nghĩ, hôn lễ chốn hoang sơ quá mức qua loa, lại càngthấp kém.
Sùng nói, như vậy cũng tốt, hôn lễ đơn giản nhưng lại hạnh phúc.
Khi hắn nói những lời này, đôi mắt chăm chú nhìn ta, thâm sâu như biển.
Sau khi Tuyên rời đi, ngôi nhà chỉ còn ta và Sùng sinh sống, rấtnhiều đêm ta sợ đến không ngủ được, sợ bên ngoài màn che có người làmhại ta.
Nhưng Sùng rốt cuộc không làm vậy, hắn đích thực là chính nhân quân tử, tình cảm của hắn có lẽ là thật lòng.
Mỗi ngày, khi trời chạng vạng, ta đều đi lên Thông Lạc Tự, ta mộtlòng thành tâm bái Phật dâng hương, nhưng đó là những khi không gặp được Hư Hoa, khi đó trong tâm ta chỉ một mảnh trống rỗng. Nếu hắn ở đó, taliền đi gặp hắn, hắn không cự tuyệt, có nhiều lúc còn đi tới trước mặtta, nhìn ta nhưng không nói thêm điều gì, chỉ giúp ta thắp thêm vài nénhương.
Có lẽ là do ta có ảo giác, nhưng ánh mắt hắn hướng về ta càng ngày càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-nguyet-hoa-man/2877423/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.