Trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, Hân Nghiên cảm thấy Cẩn Du đột nhiên có phản ứng, cô còn tưởng đó là ảo giác cho đến khi ngón tay của Cẩn Du động đậy.
Hân Nghiên vui mừng đến độ nói lắp, cô kéo Tề Mặc đến gần nhanh chóng cất lời:
- Tề Mặc, a...anh xem, Cẩn Du đã tỉnh rồi, ngón tay của anh ấy vừa cử động đó, em không nhìn lầm đâu!!!
Tề Mặc thấy vậy liền nhanh chóng tiến tới, hắn khẽ nắm lấy tay của Cẩn Du, quả thật là lòng bàn tay cậu đang run nhẹ, khiến cho Tề Mặc cảm thấy như tim mình sắp rơi ra ngoài mất, trong phút chốc hắn suýt nữa thì quên rằng mình phải tìm bác sĩ nên mới vội bước ra ngoài nói to:
- Bác Sĩ!!! Bác Sĩ!!!
[...]
Nghe tiếng Tề Mặc gọi, Bác sĩ phụ trách liền tức tốc chạy đến kiểm tra, trong cơn mơ màng Cẩn Du chậm rãi mở mắt, ánh sáng từ trần nhà chiếu thẳng vào võng mạc khiến cậu không thể thích nghi mà nheo lại có chút khó chịu, phải mất một lúc sau mới có thể tiếp nhận hình ảnh một cách không rõ ràng lắm, sau khi tiêu cự dần ổn định, Cẩn Du mới ngập ngừng nói nhỏ.
- H...Hân Nghiên...
Hân Nghiên cùng Tề Mặc bên cạnh thoáng vui mừng vì cậu đã tỉnh lại, còn nhớ được tên cô, xem ra cũng không có ảnh hưởng gì nhiều, Hân Nghiên xúc động nói:
- Em đây, anh cảm thấy như thế nào rồi, còn đau chỗ nào không?
Cẩn Du mỉm cười khẽ lắc đầu khiến cho cô và Tề Mặc cũng có phần an tâm, lúc này Hân Nghiên mới đứng nép sang một bên, nhường chỗ cho hắn tiến lại gần cậu một chút nhẹ nhàng cất lời:
- Em có nhớ anh là ai không?
Cẩn Du nhìn người đứng trước mặt, đột nhiên cảm thấy đầu mình rất đau, nhưng rất nhanh đã trở lại như bình thường, cậu mở mắt cố gắng nhìn hắn thêm một lần nữa, cảm thấy có chút xa lạ liền quay sang Hân Nghiên bên cạnh khẽ nói.
- Hân Nghiên, bạn của em hả?
Sau câu nói của Cẩn Du, gian phòng đột nhiên trở nên yên ắng lạ thường, Hân Nghiên nhìn Tề Mặc đờ người ra mà không khỏi đau lòng, cô vẫn không tin là anh trai mình không nhớ ra liền hỏi lại.
- Cẩn Du, đây chính là Tề Mặc đó anh có nhớ không?
Vừa nhắc đến hai chữ "Tề Mặc" Cẩn Du lại nhíu mày vì trong đầu cậu hiện giờ cảm thấy rất trống rỗng, nghe tên thì có chút quen nhưng không hề có bất cứ một đoạn ký ức nào thân thuộc nào.
Nhìn Cẩn Du vừa chỉ vừa mới tỉnh lại, vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, tuy Tề Mặc có chút hụt hẫng nhưng hắn đành nén tâm trạng của mình xuống, nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay cậu khẽ nói.
- Không nhớ cũng không sao, đừng quá sức. Dù sao em cũng vừa tỉnh lại, cố gắng tịnh dưỡng cho tốt, Cẩn Du... Mọi chuyện ổn rồi...
Mặc dù hiện giờ cậu vẫn có chút mơ hồ không hiểu chuyện gì nhưng vẫn khẽ nhìn hắn gật đầu.
Tề Mặc ở lại phòng bệnh một lúc rồi mới tìm gặp bác sĩ trò truyện riêng về tình hình của Cẩn Du, trong lúc hỏi han về tình hình sức khoẻ, hắn có đề cập đến việc Cẩn Du đã quên đi mình, nghe vậy bác sĩ liền đáp.
- Trước đó bệnh nhân đã bị tác động ở đầu, vết thương khá nghiêm trọng, tuy hiện giờ đã lành lặn nhưng do đó mà bệnh nhân sẽ quên mất vài đoạn ký ức trong quá khứ. Hiện tại người nhà nên trò chuyện, khơi gợi lại những kỷ niệm lúc xưa để bệnh nhân có thể nhớ lại.
Tề Mặc sau khi nghe xong cũng đã ngấm ngầm hiểu ra, hôm nay Cẩn Du tỉnh lại làm hắn cảm thấy rất vui nhưng trong lòng lại vô cùng ảm đạm, giống như vừa có một cơn bão đang khuấy động làm xáo trộn mọi thứ mà hắn cùng cậu đã tạo nên.
Hiện giờ hắn chỉ muốn ở cạnh cậu lâu thêm một chút nhưng có lẽ công việc ở CIQ đang níu chân hắn nên chỉ có thể lặng lẽ ngắm nhìn Cẩn Du qua cửa sổ, Hân Nghiên nhìn thấy Tề Mặc liền gật đầu ra hiệu như thể rằng cô có thể lo được mọi chuyện ở đây.
Tề Mặc thấy vậy liền luyến tiếc rời đi. Hôm nay sau khi từ bệnh viện trở về hắn không hề nói bất cứ câu gì khiến Tống Dao cũng có chút thắc mắc nhưng cũng chẳng dám mở lời, lúc từ công ty trở về chung cư cũng hoàn toàn im lặng, biết là hắn ít nói nhưng lần này dù cho một tiếng động hắn cũng không phát ra thì đúng thật là làm cho người ta cảm thấy lạnh sống lưng.
Trong gian phòng yên ắng cùng vạt nắng chiều yếu ớt đang bị bóp nghẹt bởi màn đêm đang dần bủa vây. Tề Mặc đứng ở ban công nhìn xa xăm, dưới đáy mắt tĩnh lặng ấy là những dòng tâm sự đan xen, chồng chéo lên nhau làm cho hắn trở nên sầu não, chỉ đành mượn rượu cùng hắn giải sầu cho hết đêm nay. Tề Mặc cũng không rõ suy nghĩ hiện tại trong đầu hắn là gì, là vui vẻ, đau buồn hay tức giận?
Hắn vui vì Cẩn Du đã tỉnh lại, hắn hụt hẫng đau lòng khi Cẩn Du đến cả tên của người cậu yêu cũng không nhớ, hắn tức giận là vì chính tai nạn lần đó đã làm cho cậu thành ra như thế này, và cuối cùng hắn luyến tiếc là vì bản thân hắn trong quá khứ chưa từng tạo ra một ký ức nào quá đổi đặc biệt đối với cậu.
Khi bác sĩ bảo rằng hãy khơi gợi lại kỷ niệm đáng nhớ đối với cậu đã khiến cho hắn cảm thấy như bản thân mình trong thời gian qua thật sự không xứng đáng.
Tất cả những cảm xúc hỗn độn ấy làm cho Tề Mặc cứ mãi trốn tránh hiện thực, hắn co ro trong bóng tối tiếp tục uống rượu, từ chai này đến chai kia khiến tâm trí sớm đã không còn tỉnh táo nhưng trong đầu hắn vẫn không thôi nghĩ đến hình cảnh của Cẩn Du, từng khung hình lần lượt xuất hiện như một máy chiếu chạy dài trong đầu hắn, và rồi cuối cùng hắn cũng nhận ra rằng, chẳng phải là hắn còn ở đây sao? Tất cả những ký ức trước kia về cậu hắn vẫn đều nhớ rất rõ, tình cảm của hắn dành cho cậu cũng ngày càng lớn dần.
Nếu trước kia thứ Tề Mặc dành cho cậu là một thứ tình cảm không mấy rõ ràng và vô cùng nhạt nhoà khiến cậu không thể nhớ thì từ đây về sau Tề Mặc nhất định sẽ khiến cho Cẩn Du phải khắc cốt ghi tâm, dù thế nào cũng phải nhớ cho rõ rằng
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]