Viên Ngạo Sách đóng cửa xong lên giường, phát hiện Kỷ Vô Địch đang ngủ đến thất bình bát ổn (yên ổn),cái miệng cứ khẽ nhếch không ngừng, đôi mi dài dưới mí mắt tạo thành bóng nhỏ. 
Tiện tay đắp chăn lên cho y, hắn chậm rãi nằm xuống, đang muốn chợp mắt, liền cảm thấy Kỷ Vô Địch đang dè dặt từng chút từng chút một di chuyển qua. 
“Công phu giả bộ ngủ cũng không sai.” Viên Ngạo Sách như giả như thật tán thưởng. Cư nhiên ngay cả hắn cũng không có phát hiện. 
Mắt Kỷ Vô Địch mở thành một cái khe nhỏ, len lén quan sát tình thế, tiếp tục di chuyển về phía trước. 
“Kỷ Vô Địch. . .” Viên Ngạo Sách một tay nắm đai lưng, thấp giọng cảnh cáo. 
Kỷ Vô Địch bỏ ngoài tai, hai chân đạp giường, thân thể liều mạng di chuyển lên, miệng hướng mặt Viên Ngạo Sách nỗ lực dẩu. 
“Kỷ, Vô, Địch!” Viên Ngạo Sách không nhịn được nữa ngoảnh đầu đi. 
Kỷ Vô Địch chờ đứng thời cơ, dùng hết sức hướng phía trên nhào lên một cái. 
Đai lưng trong tay Viên Ngạo Sách thả ra, cả người Kỷ Vô Địch đè xuống. 
Hắn nhíu mày, tay theo bản năng muốn đem y đánh bay, nhưng lúc chạm đến gần y phục thì lại thu về. 
Kỷ Vô Địch nhân cơ hội hôn một cái lên môi hắn. 
Viên Ngạo Sách ngẩn người. Trên môi truyền đến xúc cảm ấm nhuyễn tinh tế, mềm mại mà lạ lẫm, khiến cho phản ứng mà trước giờ hắn vẫn tự hào nhất thời hóa thành một đống hồ dán. 
Hô hấp hai bên là hô hấp của đối phương. 
Kỷ Vô Địch khẩn trương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-moc-sung-dong-luong/563923/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.