Thượng Thước lấy lại tinh thần, vừa định nói gì, Viên Ngạo Sách đột nhiên cau mày bảo: “Cháy rồi.” 
“Cái gì?” 
Không đợi Viên Ngạo Sách trả lời, đã nghe trên cầu thang một trận bước chân gấp gáp, hỏa kế gõ thanh la hướng phía trên hò hét, “Đi lấy nước, nhanh đi cứu hoả!” 
Thượng Thước và Chung Vũ liếc nhau, song song đi ra ngoài. 
Hành lang một trận bước chân mất trật tự. 
Viên Ngạo Sách nhìn lại Kỷ Vô Địch đang ngồi trên bàn, nói: “Ngươi không đi?” 
Kỷ Vô Địch lười biếng nói: “Hắn còn rảnh rỗi chạy tới gọi người đi cứu hỏa, có thể thấy thế lửa không gấp, không có gì hay để xem. Không đi.” 
Viên Ngạo Sách như có sở ngộ (hiểu ra) mà liếc nhìn y nói: “Ngươi có đôi khi cũng coi như hữu dụng.” 
Kỷ Vô Địch mừng rỡ đứng thẳng dậy, “Vậy ngươi thu ta đi?” 
Viên Ngạo Sách thiêu mi nói: “Ta chỉ là một tùy tùng nho nhỏ của ngươi, thu ngươi sao được?” 
Kỷ Vô Địch xấu hổ nói: “Không quan hệ, ta không ngại gả cho ngươi.” 
. . . . . . 
Viên Ngạo Sách khóe miệng giật giật, “Thế nhưng ta để ý chuyện trèo cao.” 
Kỷ Vô Địch cúi đầu nói: “A Sách, ngươi lúc nào cũng làm ta thương tâm hết.” 
“Mỗi ngày đều giỡn thế, không phiền sao?” Không biết vì sao, nhìn biểu tình đáng thương của y, trong lòng Viên Ngạo Sách lại có loại phiền muộn không nói nên lời. 
Kỷ Vô Địch ngẩng đầu, ôm ngực, trong mắt mơ hồ có ngấn lệ lấp lánh, “A Sách, ngươi có thể không thương ta, nhưng sao ngươi có thể hoài nghi chân 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-moc-sung-dong-luong/563916/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.