Ngón tay Viên Ngạo Sách nắm thư chậm rãi chặt lại, ánh mắt từ trên thư quyển chuyển quá, thẳng tắp bắn về phía khuôn mặt đang liều mạng chen vào trong thiết sách, “Chỉ cần ngươi thả ta ra, ta trả ngươi gấp mười lần cơm nước.” 
“Nhưng đó đều không phải là những thứ ngươi đã ăn.” Kỷ Vô Địch rốt cuộc cũng đem được nửa khuôn mặt chen vào bên trong. 
Viên Ngạo Sách buông thư, thân ảnh đột nhiên vụt qua, người đã đứng ở trước mặt y. 
Kỷ Vô Địch con mắt chuyển hướng lên trên, nịnh nọt nhìn hắn. 
Viên Ngạo Sách vươn hai ngón tay, cầm lấy gương mặt y, nheo lại con mắt nói: “Ngươi hiện tại là cường mua cường bán?” 
Kỷ Vô Địch chớp chớp mắt, “Ngươi sờ ta.” 
“. . .” Viên Ngạo Sách không nói gì nhìn chằm chằm nơi ngón tay mình cùng mặt y tiếp xúc. 
“Cho nên, ta sẽ cố cho ngươi chịu trách nhiệm ba.” Kỷ Vô Địch nỗ lực đem mặt sấn tới. 
Viên Ngạo Sách buông ra ngón tay, con mắt nhìn về phía động khẩu. 
Tề Tử Trung đứng thẳng người nói: “Có người tới.” 
Kỷ Vô Địch quay đầu lại nói: “Vì sao, ta đột nhiên có loại dự cảm bất hảo ni?” 
. . . 
“Lăng Vân đạo trưởng, thỉnh.” Tiếng vang của Tả Tư Văn từ ngoài động khẩu thẳng truyền tới trong động. 
Kỷ Vô Địch nửa người trên cứng ngắc. 
Tề Tử Trung nhíu mày nói: “Vũ Đương Lăng Vân?” 
Viên Ngạo Sách khoanh tay nói: “Lợi hại lắm sao?” 
Tả Tư Văn cùng Lăng Vân đạo trưởng hiển nhiên cũng nghe thấy được động tĩnh bên trong. 
Tả Tư Văn đi nhanh mấy bước, thấy 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-moc-sung-dong-luong/262971/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.