Lao phòng thứ hai đột nhiên vươn ra một cánh tay, láng mịn như mỡ, nhỏ gầy như cọng hành.
Kỷ Vô Địch gặp qua rất nhiều tay đẹp, nhưng đôi này so với những đôi y từng xem qua đẹp hơn chút đỉnh.
Đôi tay hướng y ngoắc một cái, “Tiểu đệ đệ, đến đây.”
Kỷ Vô Địch cười híp mắt tiến lại gần.
Mỹ phụ hơi dựa vào thiết sách (lưới sắt),đôi mắt phượng khiêu khích khẽ mở. Tay nàng vẫn ở ngoài thiết sách, chỉ cần Kỷ Vô Địch tiến lên một chút, nàng có thể nắm vạt áo y.
Nhưng cước bộ Kỷ Vô Địch lại cố tình dừng lại.
“Tiểu đệ đệ, ngươi không muốn tới gần thêm chút nữa sao?” Mỹ phụ nghiêng người, thạc quả trước ngực kề sát trên thiết sách, có loại cảm giác như muốn tràn ra ngoài.
Kỷ Vô Địch chớp chớp mắt, thở dài nói: “Đại nương, ngươi xuống sắc rồi.”
. . .
Mỹ phụ như bị sét đánh, mặt, ngực, tay đều quỷ dị đơ lại ngay lập tức.
Kỷ Vô Địch thở dài đi qua trước mặt nàng.
Lao phòng thứ ba là một tương sĩ.
Hắn ngay lúc Kỷ Vô Địch đi qua, thoát ra một câu, “Mạng ngươi đã định trước là đoạn tử tuyệt tôn!”
Kỷ Vô Địch Cước bộ dừng lại, kinh ngạc nhìn hắn, “Ai?”
Tương sĩ cười lạnh nói: “Ngươi nếu là không tin, thì cứ chờ xem.”
“Ta điều không phải không tin, ta chỉ là nghĩ ngươi thật lợi hại.” Kỷ Vô Địch kính phục nhìn hắn, “Cư nhiên liếc mắt có thể nhìn ra ta là đoạn tụ.”
Cằm tương sĩ tạp sát một tiếng, rớt trên mặt đất.
“Đoạn tụ?”
Động chỗ sâu nhất,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-moc-sung-dong-luong/262968/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.