Phàm Đại úy lồm cồm bò dậy, hai mắt đỏ ngầu giống con thú dữ bị tổn thương. Giờ phút này hắn chỉ nghĩ đến việc lóc từng miếng thịt của hai thằng nhóc khốn nạn này thôi. Gầm lên điên cuồng, hắn rút khẩu súng lục ra và lên đạn.
- Lũ khốn, tao phải cho tụi mày sống không bằng chết.
Khương Thiên không biết cục sắt trên tay gã Phàm đại úy đó là cái gì nhưng cậu có cảm giác nguy cơ tử vong mãnh liệt. Không do dự, cậu vội dùng hết sức kéo Nguyên Hạo về sau. Đúng lúc này, chuông điện thoại Phàm đại úy bất ngờ reo lên, gã chần chừ đôi chút rồ cúi xuống nhìn số người gọi sau đó liền bỏ đi ra khỏi phòng.
- Thật là may quá, hắn...hắn vậy mà bỏ đi rồi.
Khương Thiên ngồi phịch xuống, lần này cậu sợ hãi thật sự. Cha mẹ ơi, sao cái số con cứ bị đuổi giết suốt thế. Phải chi ông già còn sống thì tốt biết mấy, áp lực đè nén tâm hồn non nớt mới mười bốn tuổi khiến Khương Thiên thấy mình thật cô độc và yếu đuối.
Giây phút yên ổn trôi qua được mười phút thì Phàm Đại úy quay vào, gã đã trở nên tỉnh táo hơn, nhưng ánh mắt lại càng thêm oán độc.
- Bây giờ thì chúng mày không còn cơ hội nào nữa rồi. Tụi bay nhốt chúng nó lại cho tao.
Phàm đại úy cười gằn một cách dữ tợn. Vừa rồi hắn được lệnh phải thủ tiêu hai tên này một cách kín đáo, xong việc hắn sẽ được đề bạc làm tâm phúc của Tiêu tổng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-lo/1967992/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.