Chương trước
Chương sau
- Trong chiếc hộp ta để lại cho con có một vòng tay gồm chín hạt châu Thông Hư Lộ, vốn dĩ ban đầu là mười hạt nhưng ta đã kích phát một hạt cứu con ở Hắc Ám lâm rồi. Muốn kích hoạt được chúng ít nhất phải có thực lực độ kiếp, hoặc dựa vào các sức mạnh thiên địa khủng khiếp, tất nhiên chức năng của chúng chỉ là mở ra con đường thông qua các vị diện thôi. Chân chính mở ra Hư Lộ bí cảnh theo truyền thuyết ta biết được chỉ có sử dụng tinh huyết của mẹ con là làm được thôi. Hãy nhớ nếu không nguy cấp tuyệt đối không nên dùng đến Thông Hư Lộ vì không biết vị diện mà ta đi đến là nơi nào, có nguy hiểm hay không. Người kích phát không thể lựa chọn nơi mình muốn đến được vì vậy mà Thông Hư Lộ có tác dụng chính là để đào tẩu khi gặp nguy cơ sinh tử chứ không thể sử dụng để di truyển như truyền tống trận được.

Còn một điều ông không nói ra chính là theo ông suy đoán thì tinh huyết của Khương Thiên cũng có thể mở ra Hư lộ bí cảnh chân chính.

- Điều cuối cùng ta nhắc nhở con là đừng bao giờ để ai dò xét kiểm tra linh căn của con. Vì con có mang trong người Vĩnh Hằng linh căn, một trong thập đại linh căn truyền thuyết. Nếu người dò xét là thần nhân thì họ sẽ phát hiện ra ngay.

Khương Thiên cảm thấy hoang mang mơ hồ, cha mình nói nhiều cái cậu chưa từng nghe đến bao giờ. Đây có phải ông già của mình không vậy?

- Linh căn là gì vậy ông già? Thập đại linh căn ghê gớm lắm sao? Vĩnh hằng linh căn xếp thứ mấy trong đám vậy?

- Con hỏi linh căn là gì sao? Trong vạn người bình thường mới tồn tại một người có linh căn, linh căn đại biểu cho người đó có thể tu luyện tiên đạo. Tiên đạo là gì? Đơn giản mà nói chính là gia tăng thọ nguyên, sử dụng được phép thuật. Thập đại linh căn mà ta kể vốn là tồn tại hi hữu nhất trong thiên địa này, ai sỡ hữu chúng có thể dễ dàng đạt đến thần cảnh, thần thông thì tung hoành không ai cản nổi. Vĩnh Hằng linh căn của con được xếp thứ tám trong nhóm mười linh căn đó.

- Thứ tám sao, nói vậy con chỉ thua bảy người thôi đúng không ông già?

Khương Thiên hào hứng nói, không ngờ bản thân mình lại lợi hại đến vậy.

- Khụ khụ, thật ra thì cũng không hẳn như vậy. Vĩnh Hằng linh căn vốn là một cá biệt, nó được xếp vào thập đại linh căn là vì quá quí hiếm. Trong cả thiên địa này, người có Vĩnh Hằng linh căn vốn chỉ có Vĩnh Hằng chi vật, tức là mẹ con và con thôi. Về phương diện tu luyện thì chỉ cần có thiên tài địa bảo quý hiếm là tu vi của Vĩnh Hằng chi vật sẽ tăng lên rất nhanh. Có điều đó không phải là lí do khiến Vĩnh Hằng linh căn được xếp vào mười linh căn đứng đầu. Thần thông chính của Vĩnh Hằng linh căn là trường sinh, khi đạt đến tu vi vô thượng sẽ có sinh mạng vô tận. Nếu chỉ có vậy thôi thì mẹ con cũng không cần trốn tránh việc bị mọi người truy bắt. Điều khiến người khác điên cuồng với Vĩnh Hằng chi vật chính là chỉ cần sử dụng chút máu thịt cuả họ thôi sẽ gia tăng thọ nguyên khủng khiếp, thậm chí là cải tử hồi sinh. Việc đó khiến bất kỳ kẻ nào cũng đỏ mắt xem mẹ con là thánh dược, có được sẽ thọ cùng trời đất, bất tử bất diệt.

Nói đến đây ông cảm thấy bi thương cùng xấu hổ nhìn sang thằng con trai đang há hốc mồm. Đả kích thật lớn a, từ vị trí cao thượng thần thánh rớt xuống thành như linh chi nấu lẩu thì sao Khương Thiên chấp nhận nổi. Nếu Đường Tam Tạng biết được sẽ chấp tay lại nói với Khương Thiên: "A di đà phật, đồng cảm a, đồng cảm a."

Khuông mặt méo xẹo Khương Thiên co giật một hồi mới bình tĩnh được. Quá chán nản và sốc, cậu cũng không hứng thú biết về công dụng đại bổ của linh căn mình nữa.

- Vậy đệ nhất linh căn là gì vậy ông già? Nó có bao nhiêu lợi hại vậy?

Khương Thiên bâng quơ hỏi một câu phá đi không khí ảm đạm của mình.

- Ta không biết.

- Vậy đệ nhị thì sao?

- Cũng không biết nốt.

Lão cha cười khổ lắc đầu:

- Trong thập đại linh căn, ở thần giới chỉ đồn đãi về vị trí xếp hạng sáu đến mười thôi. Chỉ có tồn tại cao nhất thần giới như Thần điện mới có thể thể biết được bốn loại xếp trên tiếp theo.

- Bốn loại? Không phải trước thứ sáu có đến năm vị trí sao ông già?

- Đúng vậy, vì loại linh căn xếp đệ nhất vốn không tồn tại. Từ rất xa xưa đã có truyền thuyết nói rằng ai tìm được đệ nhất linh căn đó chính là chúa tể thiên địa, chạm đến vô thượng cảnh giới bất hủ. Nhưng không biết đã trải qua bao nhiêu tế nguyệt năm tháng mà linh căn đó chưa bao giờ xuất hiện nên người ta mới cho rằng nó vốn không tồn tại.

Lão cha ngước đầu cảm thán, cái truyền thuyết này đứa con nít ở thần giới cũng biết nhưng mọi người chỉ xem nó như câu chuyện phiếm lưu truyền thôi. Lúc này bỗng nhiên bên tai Khương Thiên vang lên tiếng đối thoại của tên cai ngục.

- Chúng nó vẫn chưa chịu dùng bữa sao?

- Dạ, anh bớt nóng, chắc tinh thần bọn nhóc còn chưa ổn định nên chưa muốn ăn á.

- Hừ, không thể kéo dài thêm nữa, ta ra ngoài báo tin cho Phàm đại úy để xin chỉ thị ngay. Ngươi cứ quay vào theo dõi chúng, có gì báo liền cho chúng ta.

Nguy rồi...Khương Thiên biến sắc. Nãy giờ cậu mải mê trò chuyện với cha mà quên mất hoàn cảnh nguy hiểm của mình và Hạo ca. Lão cha bên trong mặt mề đay cũng quan sát biết hết mọi việc của hai cậu mấy hôm nay nên lập tức lên tiếng:

- Bọn chúng chắc chắn sẽ sớm quay lại ra tay với tụi con. Trong chiếc hộp đựng, ngoài vòng tay còn có chiếc nhẫn trữ vật có tác dụng như túi càn khôn chứa đan dược, thần thạch, các loại thần thảo mà ta tích góp được. Khi nào đến thần giới con hãy dùng đến, lúc con tu luyện bắt đầu có thần thức thì chỉ cần nhỏ máu nhận chủ là sử dụng được. Dưới thần cảnh không ai có thể phá vỡ sở hữu trên nhẫn được. Mau lên, ta sẽ dùng chút linh hồn lực cuối cùng mở ra Hư lộ để con chạy trốn. Có thể sau đó ta sẽ ngủ say, hi vọng ngày nào đó khi ta tỉnh lại con đã là một nam nhi đỉnh thiên lập địa rồi. Hứa với ta, hãy sống thật tốt nhé con trai. Vì con cha mẹ không tiếc đánh đổi tất cả, ta yêu con.

Dứt câu, không đợi Khương Thiên trả lời, ông phất tay đẩy Khương Thiên ra khỏi không gian của dây chuyền.

"Ông già...."

Khương Thiên vừa tỉnh lại bật dậy gào lên.

- Tôi nhất định sẽ giúp ông tỉnh lại, tôi cũng sẽ tìm lại được mẹ. Khương Thiên ta xin thề ta nhất định phải làm được, nếu không trời đất không dung.

Nguyên Hạo đứng 1 bên mà giật mình, thằng này mới tỉnh lại tí giờ đến động kinh rồi sao. Lúc này cửa buồng giam mở ra, Khương Thiên không do dự vội lao đến cái hộp đã mở sẵn ra lấy sợi dây đeo chín hạt Thông Hư Lộ mang vào tay, chiếc nhẫn thì quăng vào túi càn khôn.

"Rẹt"

Một luồng sáng từ mặt mề đay bắn thẳng vào ngay một viên Thông Hư Lộ khiến nó vỡ ra. Mặt đất rung chuyển dữ dội, tiếng động chói tai như lôi vũ vang lên, toàn bộ vách tường phòng giam đã biến mất thay vào đó là một con đường đầy hoang dại âm u ghê rợn.

- Chạy mau Hạo ca.

Khương Thiên quyết đoán túm lấy Nguyên Hạo đang run rẩy lao thẳng vào Hư Lộ.

Vừa mở cửa buồng giam, Phàm đại úy cảm nhận chấn động mãnh liệt, vội dắt người chạy vào kiểm tra nhưng khi đến phòng giam thì không có gì cả, chỉ còn lại căn phòng trống rỗng. Hắn ngỡ ngàng rồi điên tiết gầm lên:

"Người đâu"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.