"Rầm"
Nguyên Hạo cảm giác vô lực. Hắn tuy không quá truy cầu tiên đạo nhưng mắt thấy Bàn tử trở thành tâm điểm tương lai, là tiên nhân uy vũ một phương, còn hắn thì chỉ là tên phàm nhân sống lay lất qua hết vài chục năm nữa thì cỏ xanh um mộ rồi thì lòng có chút không cam. Khương Thiên cảm thấy đau lòng nhìn về phía Nguyên Hạo, định đến đỡ hắn dậy thì Diệp Lãng lại giơ tay ra tạo một lực hút lấy cánh tay của Khương Thiên đặt lên trên quả cầu. Bỗng nhiên quả cầu rung động mãnh liệt khiến ánh mắt Diệp Lãng lóe lên nhưng sau đó quả cầu bình thường trở lại, không có gì xảy ra tiếp.
Cầm lấy quả cầu kiểm tra một hồi không phát hiện điều gì khác lạ, Diệp Lãng bất đắc dĩ lắc đầu thu hồi lại rồi nhàn nhạt nói:
- Cả hai ngươi đều không có duyên với tiên đạo thì thôi ở lại đây làm việc lặt vặt cũng sống tốt hơn ngoài thế tục nhiều. Để ta nghĩ xem... Ừm vậy các người làm nhiệm vụ trông coi dược viên đi.
Phất phất tay, Diệp Lãng để những đệ tử ngoại môn phân phối chỗ ở và công việc cho ba người Bàn tử. Đương nhiên với địa vị hiện tại của Bàn gia gia thì biệt viện của hắn to lớn hơn của anh em Nguyên Hạo rất nhiều. Nếu nói chỗ anh em Nguyên Hạo ở vốn dành cho gia nhân là căn nhà, thì chỗ Bàn tử cư ngụ là cung điện a. Vừa có người hầu lo đủ mọi việc lặt vặt đến lính canh bảo vệ, trong vườn thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-lo/1967977/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.