Chương trước
Chương sau
Một ngày lại vội vã đi qua, bóng tối vĩ đại tiếp tục ngự trị trên toàn Lạc Thần đại lục. Tại Lạc thành ở An Nam quốc, giờ này mọi người đã bắt đầu dọn dẹp các hàng quán để chuẩn bị nghỉ ngơi. Không ai chú ý đến hai đốm sáng vụt ra khỏi phủ thành chủ rồi hòa vào những vì sao trên bầu trời xa kia.

- Oa..Cảm giác bay lượn buổi tối thật tuyệt quá Hạo ca. Ông già, bay đua với tôi và Hạo ca không?

Thì ra hai đốm sáng bay ra khỏi Lạc thành chính là Nguyên Hạo và cha con Khương Thượng. Do Khương Thiên chưa có tu vi nên chỉ có thể để Nguyên Hạo cõng trên lưng. Vì bản thể vốn là Vĩnh Hằng Chi Vật nên Khương Thiên không thể tu luyện theo công pháp nhân tộc được. Tiểu Vô cũng nói qua hiện tại muốn giúp Khương Thiên chỉ có cách tìm kiếm thiên tài địa bảo thôi. Mà mấy thứ trân quý thì đâu phải như củ cải trắng muốn tìm là có, vì vậy mọi người cũng đành trông chờ vào cơ duyên thôi. Riêng bản thân Khương Thiên lại chẳng hề bận tâm đếnviệc đó, đối với nó thì có Hạo ca và ông già bảo kê là được rồi. Cậu nhóc suy nghĩ chỉ cần bọn họ mạnh lên thì tài nguyên sẽ dễ dàng tìm được thôi. Đáng thương hai người kia không biết gì, nếu không sẽ té xỉu hết a. Chúng ta còn cực khổ tranh giành từng cục linh thạch, chú em lại có ý nghĩa ngồi chơi xơi nước đợi team gánh mình sao chứ. Cho dù mọi người thật sự vì ngươi tìm kiếm thì ngươi cũng nên tự cố gắng phần nào chứ, tại sao lại không có chút khí tiết nam nhi nào vậy hả?

Khương Thượng lão vừa nghe con mình thách đố thì thiếu chút té từ phi kiếm xuống đất. Ông trời của ta, ngươi có biết Nguyên Hạo Ngưng Khí tầng bảy còn ta mới tầng thứ nhất không. Nếu không phải linh hồn lực của ta cao hơn tu vi hiện tại thì làm sao có thể điều tiết linh lực cực kỳ chính xác chứ. Ở Ngưng Khí tầng một này thằng nào phi kiếm phi hành khoảng cách xa vậy được hả. Tệ bạc hơn nữa là tên Nguyên Hạo kia không biết kính lão đắc thọ tí nào, hắn còn giành luôn thanh phi kiếm tốt nhất của tên to xác cho riêng bản thân nữa chứ. Khương Thượng im lặng không nói chỉ liếc mắt qua Nguyên Hạo, hi vọng hắn nói lời công bình cho lão. Đúng như lão mong muốn, Nguyên Hạo như thấu hiểu khó khăn của lão nên đã lên tiếng trách mắng Khương Thiên:

-Thiên đệ không được đùa cợt nghĩa phụ như vậy. Dù người có già yếu tu vi mất hết thì cũng không phải chúng ta được quyền lên tiếng.

Móa...Nghịch tử, tu tiên thì cái quái gì già yếu. Già yếu cả nhà ngươi á, đã vậy còn cái gì tu vi mất hết nữa chứ. Ngươi đâu cần xát muối vào vết thương của ta trực tiếp như vậy chứ. Phẫn uất dữ dội, Khương Thượng điên tiết tăng tốc phóng vèo vèo bỏ xa hai thằng con bất hiếu lại. Nguyên Hạo thấy thế thì vỗ vỗ tay, giọng điệu giáo huấn:

- Thấy chưa Thiên đệ, người ta nói gừng càng già càng cay mà. Nhờ huynh kích thích mà người mới bức phá được như vậy. Phận làm con thật khổ tâm a.

Ở xa, Khương Thượng phun ra một búng máu. Lão ngước mặt lên trời gầm lớn khiến màn đêm cũng rung động:

- Nguyên.....Hạooooooo

-

Lúc này tại một nơi sâu bên trong Lương quốc, cuộc chiến giữa Phi Ưng đoàn và Hắc Báo đoàn đang dần đi vào hồi kết. Dù chủ trương phòng ngự từ đầu để lấy yếu địch mạnh nhưng họ cũng chỉ có thể cầm cự trong thời gian ngắn. Đã qua một tuần giao phong, bên phía Phi Ưng đoàn vẫn chưa có người tử vong, bị thương thì có vài người và tất cả đều còn khả năng chiến đấu. Để được kết quả này, phía Phi Ưng đoàn đã tổn hao rất nhiều phù lục, bẫy rập và thậm chí phải kích nổ cả pháp khí của mình. Bạch Vũ, Phi Ưng đoàn trưởng, có tu vi Ngưng Khí tầng bảy đang quan sát bố cục bao vây của Hắc Báo đoàn. Bản thân lão cũng là một đấng kiêu hùng nhưng vì thương yêu con gái nên buộc phải đắc tội với Hứa Minh. Chỉ có điều chính gã cũng không ngờ tên kia lòng dạ độc ác lại mượn chuyện tranh chấp để chèn ép lão.

- Phụ thân, hay là người chấp nhận để nhi tử gả cho Hứa Minh đi. Như vậy Phi Ưng đoàn chúng ta sẽ thoát khỏi tai kiếp lần này. Tiểu nữ thật bất hiếu, vì mình mà liên lụy đến biết bao huynh đệ trong đoàn.

Một thiếu nữ tuổi tầm mười tám từ trong đám người đi ra, hai mắt đỏ lên cầu xin. Nàng chính là Bạch Liên, báu vật trong lòng Bạch Vũ lão đồng thời là đối tượng mà Hứa Minh theo đuối bấy lâu nay. Nhìn con gái yêu quý của mình mà nội tâm của Bạch Vũ dằn xé dữ dội. Không người cha nào lại có thể đem con gái mình bán đi được. Đang lúc do dự không biết phải làm sao thì một lão giả lên tiếng:

- Đoàn Trưởng, chúng ta ngàn lần không nên đáp ứng bọn chúng. Không nói đến yêu cầu bồi thường mà bọn chúng đưa ra hết sức quá đáng, lão không tin là bọn chúng sẽ dễ dàng buông tha cho chúng ta. Với tính cách gian hiểm xảo trá của tên Hứa Minh, một là chúng sẽ ra tay giết sạch chúng ta, không thì cũng bắt chúng ta làm tôi tớ cho Hắc Báo đoàn bọn chúng. Đường nào cũng chết thì há để bọn chúng dễ dàng toại nguyện. Nếu muốn tiêu diệt Phi Ưng đoàn chúng ta thì chúng phải trả một cái giá thật đắt.

- Đúng vậy đoàn trưởng, tất cả anh em chúng tôi không phải loại ham sống sợ chết, cùng lắm thì liều một trận với bọn chúng thôi.

- Đúng thế, lão tử cũng liều mạng.

...

Ngay sau khi lão giả đưa ra ý kiến của mình thì gần như toàn bộ anh em Phi Ưng đoàn đền đứng dậy hưởng ứng. Bị bao vây chèn ép suốt một tuần, bọn họ đã không còn tâm lí sợ hãi nữa mà thay vào đó là sự điên cuồng muốn sống mái với kẻ thù. Nhìn lòng người như vậy, Bạch Vũ thấy huyết khí mình sôi sục, mọi ưu tư lập tức bị xóa sạch. Đúng vậy, giờ phút này còn hơn thua được mất cái gì nữa chứ. Chúng ta không có viên binh thì dù tử thủ cũng có được gì. Cứ xông ra đồng quy vu tận với bọn chúng biết đâu còn có cơ hội. Nghĩ vậy, Bạch trưởng đoàn khí thế hồi phục mạnh mẽ, ánh mắt long lên, nắm chặt thanh đao hô lớn:

- Sĩ khả sát, bất khả nhục, cảm ơn các vị anh em đã thức tỉnh Bạch Vũ ta. Có thể trận đánh này sẽ là trận chiến cuối cùng của chúng ta, nếu còn có kiếp sau chúng ta sẽ tiếp tục là huynh đệ. Bấy giờ, tất cả hãy chuẩn bị sãn sàng cùng ta xông ra giết địch.

- Giếttttttttt

- Giếtttttttttt

Tất cả đều cầm lấy vũ khí, ánh mắt đỏ ngầu, đồng thanh gầm lên đầy khí thế. Chết thì đã sao? Kẻ sĩ chết vì người tri kỉ, cô gái trang điểm vì người mình yêu mến. Khi tinh thần cao cực điểm, Bạch Vũ xoay người dẫn đầu cả Phi Ưng đoàn chuẩn bị xông pha thì một tiếng cười khinh bỉ vang lên phía sau. Mọi ánh mắt lập tức quay ngoắc lại chỉ thấy một bóng trắng mờ ảo âm u khiến cả đám người rét lạnh.

- Hắc hắc Bạch đoàn trưởng, ngài tuy dũng mãnh nhưng lại ngu ngốc không tả nổi. Thật không xứng làm người lãnh đạo, chính là phế vật không hơn không kém tí nào nha.

Ầm... Cả hai chục người choáng váng suýt ngã hết ra đất, con ma này vừa xuất hiện đã chửi người không thương tiếc thế này. Nhiều người không giữ được bình tĩnh định dùng pháp khí tấn công nhưng đột nhiên Bạch Vũ bước ra giơ tay chặn mọi người lại.

- Tất cả không nên khinh cử vọng động, nếu như con ma này muốn hại chúng ta đã ra tay khi tất cả quay lưng không đề phòng rồi. Không cần thiết phải nói nhiều lời vô nghĩa như vậy.

Lão vừa dứt lời, mọi người Phi Ưng đoàn đều giật mình gật gù thấy hợp lí. Tuy nhiên ánh mắt vẫn e ngại đề phòng để xuất thủ bất cứ lúc nào. Bạch Vũ thấy huynh đệ trong đoàn đều dừng tay thì gật đầu nhẹ rồi quay sang bóng trắng ôm quyền:

- Tại hạ vô tri, không biết ma nhân đến đây có dụng ý gì? Vì sao lại kích bác tại hạ như vậy?

Bóng trắng, chính là Phong Ảnh, lại ồ ồ vang lên một thanh âm trầm đục rợn người đáp lại:

- Hừ, ngươi thân la trưởng đoàn mà mắc quá nhiều sai lầm khiến cả Phi Ưng đoàn diệt vong thì không xưng là phế vật thì là gì?

Bạch Vũ ngớ người ra, ta hại anh em trong đoàn lúc nào cơ chứ. Cắn chặt răng, lão nhịn xuống hỏi lại:

- Bạch Vũ ta cả đời cống hiến vì mọi người trong đoàn, họa phúc cùng chịu, vốn không hai lòng. Không hiểu vì sao người lại nói thể, xin rửa tay lắng nghe.

Mặc kệ thái độ không phục của tên đoàn trưởng, Phong Ảnh bật cười trào phúng một tràng dài rồi cất một giọng dạy đời đầy mỉa mai:

- Ngươi không sai? Vậy ai đã ba lần bảy lượt từ chối hôn ước của tên Hứa Minh khiến hắn ghi hận? Ta không nói ngươi phải chấp nhận gả con mình cho hắn nhưng ngươi đã tranh phong với Hắc Báo đoàn bao nhiêu năm, cũng đã rõ ràng bọn chúng là loại người gì rồi. Thế mà tâm tư phòng bị một chút cũng không có, kết quả là khi Hắc Báo đoàn tấn công thì chỉ biết bị động phòng ngự chờ chết thôi. Thứ hai, ngươi chấp nhận chiến thuật tử thủ, vậy ngươi có tính đến tương quan tài nguyên lực lượng chưa? Phía Hắc Báo đoàn điều động tám thành lực lượng cũng đông hơn các ngươi gấp đôi rồi, tài nguyên vũ khí, phù lục thì khỏi bàn đến nữa. Đã rõ mình thua sút như vậy mà không sớm phá vòng vây còn trụ lại cái căn cứ nhỏ bé này há chả phải chờ người ta giết vào sao? Điều cuối cùng, ngươi đã rõ ràng đối thủ đang dùng bao vây chiến, bọn chúng chính là chờ đợi các người không giữ được bình tĩnh xông ra để một lưới diệt sạch. Từ chỗ phòng ngự lại trở thành kẻ tấn công để người ta phục kích, ta không biết não ngươi có bị nước vào hay không nữa? Khí tiết đáng giá lắm sao? Ta khinh, trong mắt ta các người chỉ là bọn hữu dũng vô mưu, một bọn thiêu thân lao đầu vào lửa mà thôi. Bao nhiêu đó lý do không biết đã đủ để gọi ngươi là phế vật hay chưa? Thậm chí ta thấy ngươi ngay cả phế vật cũng không bằng nữa.

- Ta.... ta....

Bạch Vũ thấy trước mắt mình tối sầm lại thiếu điều ngất đi. Lão cả đời uy vũ, cùng huynh đệ đánh ra được cơ nghiệp Phi Ưng đoàn. Không ngờ chính tay mình lại là người phá hủy tất cả mọi thứ. Đúng như tên ma nhân nói ta cả phế vật cũng không bằng nữa. Tinh thần lão suy sụp nhanh chóng, hai chân khụy xuống, không còn ý chí chiến đấu gì nữa cả. Lúc này, Phong Ảnh lại hừ một tiếng rồi đổi giọng hòa hoãn hơn:

- Ngươi cũng biết tội lỗi của mình rồi thì tốt? Bây giờ ta đến đây chính là ban cho các ngươi một cơ hội hay nói thẳng ra là mở lòng từ bi cứu lấy các người á.

-----

Canh ba đêm tại Hắc Báo trại, do Hứa Minh đã huy động gần hết lực lượng vây đánh Phi Ưng đoàn nên chỉ để lại hai tiểu đội một trong một ngoài canh giữ căn cứ. Chỉ với tám tên Ngưng Khí phải bảo hộ cả một khu trại rộng lớn nhìn có vẻ quá sức. Dù có thần hồn quan sát đi chăng nữa thì với tu vi của họ cũng không thể sử dụng nhiều và phạm vi kiểm tra cũng khá khiêm tốn. Chỉ có điều địa thế của Hắc Báo trại khá hiểm trở, các đoàn đội khác muốn đột kích đều gặp khó khăn nhất định. Bởi vì thực lực của Hắc Báo đoàn cũng thuộc dạng trung bình nên không có chuyện gì lớn thì các thế lực khác cũng không ai rảnh mà đi trêu chọc họ. Cho nên công việc canh gác đối với hai tổ đội này thực chất là hết sức nhàn nhã. Bốn tên đi tuần tra vòng ngoài hờ hững chậm rãi đi vòng qua lại xung quanh trại. Nếu có gì bất thường bọn chúng sẽ bắn pháo hiệu cho đồng bọn biết ngay. Còn giữa hai tiểu đội thì cứ một canh giờ đội bên ngoài sẽ thông báo cho bên trong biết tình hình có vấn đề hay không. Đáng thương thay! Cả tám tên này không hề biết đêm nay "ác quỷ" sẽ đến viếng thăm bọn chúng.

- Ái chà, không ngờ sơn trại bọn này lại to lớn như thế. Đoán chừng bọn chúng cất giấu rất nhiều của cải đây hắc hắc Hạo gia ta sắp phát tài rồi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.