Nguyên Hạo cảm giác choáng váng muốn sụp đổ. Thế nào mà lão tử lại đang to gan tính ăn mảnh trước mũi Nguyên Anh cường giả vậy trời. Nguyên Anh Kỳ so với Ngưng Khí kỳ chính là cách nhau ba đại cấp bậc đó nha. Nghe nói cả Đông Vũ quốc cấp độ cao nhất chỉ là Nguyên Anh thôi đó. Nghĩa phụ à, người hại chết con rồi.
- Nguyên Anh thì có gì đáng sợ gì chứ? Ngươi sẽ nhanh chóng đạt được tu vi cấp độ đó thôi. Giờ thì lấy cái rương nhỏ đó lại đây để ta quan sát chút.
Nguyên Hạo nghe thế thì lập tức chạy đi ngay. Hắn vừa quay lưng thì Tiểu Vô bỗng nở một nụ cười quỷ dị. Nó giơ tay hút lấy một cái hộp bé xíu rồi vội cất đi ngay. Khi Nguyên Hạo quay lại thì mọi chuyện đã xong rồi.
- Đây ngươi xem thử coi có phát hiện gì không?
Nguyên Hạo lấy từ trong rương ra một tấm bản đồ cũ kỹ. Nhìn có vẻ nó làm bằng da dê nhưng cảm giác chạm vào rất đặc biệt. Nó giống như là còn sống vậy, hết sức trơn nhẵn và còn có hơi ấm nữa.
- Hắc hắc thì ra là thế. Ngươi mau cất nó vào rương đi, con mụ kia đến rồi. Bây giờ hãy nghe theo kế hoạch của ta thì bảo đảm ngươi sẽ an toàn.
Sau khi thu hồi ánh sáng bao quanh tấm bản đồ do mình phát ra, Tiểu Vô như phát hiện gì đó. Có điều kỳ lạ là nó quăng tấm bản đồ lại cho Nguyên Hạo một cách tùy ý cứ như vất một thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-lo/1967911/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.