Trên đại lục Lạc Thần, hay nói rộng hơn là tu chân giới, chức nghiệp hiếm hoi nhất có lẽ chính là trận pháp sư. Vì sao? Lý do trả lời rất ư là đơn giản. Đầu tiên là thiên phú, nhập môn của trận pháp sư không đòi hỏi hỏa mộc thuộc tính linh căn như Luyện Dược Sư nhưng nó yêu cầu sự cảm ngộ thiên phú. Cũng như một môn khoa học ở thế giới hiện đại, khả năng lĩnh hội trận pháp không phải ai cũng có. Ví như trong Hắc Điểu Môn là tông môn hai sao thì số người nghiên cứu trận đạo có thành tựu cũng không quá một bàn tay.
Thật ra việc hiếm người đi theo hướng trận pháp sư cũng không hoàn toàn do thiên phú mà còn vì một lí do rất tế nhị. Tu tiên là để truy cầu vĩnh sinh, cường đại lực lượng. Tư tưởng này đã thấm nhuần trong tư duy chủ quan của phần lớn tu sĩ nên họ không muốn lãng phí thời gian của mình vào trận đạo. Luyện Dược Sư có thể thông qua điều chế đan dược mà tăng cấp hoặc bán ra, trao đổi lấy tài nguyên tu luyện. Luyện Khí sư có thể kiếm rất nhiều linh thạch hoặc trao đổi công pháp, đan dược. Thế nhưng trận pháp sư thành tựu lại không nhanh như vậy, ngây ngốc mấy năm, mấy chục năm cũng chưa chắc thăng cấp. Tuổi thọ của tu sỉ cũng không phải rất dài, nếu như lãng phí một khắc có thể sẽ hối hận cả đời. Do đó, trận pháp sư chính là chức nghiệp hiếm có người theo đuổi và đạt được thành tựu nhất trong những chức nghiệp nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-lo/1967713/chuong-147.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.