- Hừ, cái tên não nhỏ ngươi còn ở đó mà dương dương đắc ý được à. Không phải ta chỉ điểm cho ngươi thì làm sao ngươi biết được ấn ký là cái gì hả?
Tiểu Vô khinh thường lên tiếng, nếu như không nhờ nó nhắc nhở, tên ngốc này đến chết cũng không biết lý do vì sao.
- Hì hì, ngươi và ta tuy hai mà một, nên ngươi phải có trách nhiệm giúp đỡ cho ta chứ. Mà cái thuật tạo ấn ký này cũng thú vị thật, có cơ hội ta cũng muốn thử một chút.
- Thôi cái giọng nịnh nọt đó đi, ngươi hiện tại nếu đối đầu với kẻ địch tu vi Trúc Cơ hậu kỳ vẫn hơi quá sức đó. Nhất là kẻ địch lần này là cả một môn phái nữa chứ, không khéo là sẽ rất thảm đó.
Lười nhác nhắc nhở một chút, Tiểu Vô cũng chìm vào im lặng. Trừ những lúc cần thiết, bình thường nó rất ít khi hỗ trợ Nguyên Hạo quá nhiều. Một cường giả thực thụ cần phải trui rèn từ trong sinh tử, phải từng bước gian khổ cố gắng đi lên. Không những thực lực mà tâm cảnh cũng phải được mài dũa, như vậy con đường sau này của hắn mới vững chắc tiến xa được. Nếu cả những khó khăn đơn thuần nhất mà tên nhóc kia cũng không vượt qua được thì đừng nghĩ đến những thứ xa xôi hơn nữa.
- Trúc Cơ hậu kỳ sao?
Nguyên Hạo lẩm bẩm một mình rồi chợt mỉm cười nhạt xoay người đạp phi kiếm bay đi. Tuy thực lực đã đại tăng, nhưng hắn cũng không não tàn đến mức cậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-lo/1967679/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.