- Gia gia, chúng ta còn phải ở lại nơi này đến khi nào? Nguyên Hạo tiểu huynh đệ sẽ không bỏ rơi chúng ta chứ?
Liễu Huệ một bên Liễu Hoành chu miệng đáng yêu lo lắng dò hỏi. Suốt một ngày qua, đã không dưới mười lần các tiểu đội của Thiết Âm Môn phi hành qua lại để dò tìm tung tích của bọn họ. Rất may là phạm vi tìm kiếm quá lớn nên hiện tại Liễu gia vẫn chưa bị phát hiện nhưng điều đó cũng là sớm muộn mà thôi. Kẻ địch sẽ từ từ khoanh vùng để thu hẹp những nơi nghi vấn lại để kiểm tra gắt gao hơn. Liễu Hoành cùng các tộc nhân lớn nhỏ chỉ cầu mong cho Nguyên Hạo mau chóng trở về chủ trì, dẫn dắt bọn họ thoát ra khỏi cảnh bị vây khốn này. Trong bất giác, địa vị của thiếu niên kia đã trở nên thần thánh hóa, là toàn bộ niềm tin và hi vọng sống còn của Liễu gia.
- Huệ nhi, con cần phải giữ bình tĩnh. Một người tu hành như chúng ta quan trọng nhất chính là tâm không dao động. Nếu mỗi khi gặp nguy hiểm cứ rối loạn lên nhứ thế thì làm sao mà làm việc lớn được, làm sao có thể trở thành người lãnh đạo kẻ khác cơ chứ?
- Dạ, con rõ rồi, thật xin lỗi gia gia. Chỉ tại vì con có chút bồn chồn không yên, không biết Nguyên Hạo có thể thoát khỏi bọn Thiết Âm Tông để quay về cứu chúng ta không.
Liễu Huệ bị gia gia dạy dỗ thì khuôn mặt cúi xuống tỏ vẻ đáng thương, líu ríu nhỏ giọng đáp lời.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-lo/1967672/chuong-167.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.