"Vù vù"
Chiếc hồ lô xoay tròn rồi bỗng phóng ra một lực hút cực mạnh. Làn khói đen đang được sinh ra vô cùng vô tận lũ lượt bị thu vào trong hồ lô. Một sinh một hút nhất thời không bên nào chiếm thượng phong, sương mù khói đen không giảm đi nhưng cũng không dày đặt thêm.
- Đúng như ta suy đoán, bên trong đám khói dơ bẩn này có độc tính. Nếu hít nhiều sẽ khiến đầu óc mê muội, linh lực tản mát, không thể tập trung chiến đấu được.
Nguyên Hạo đứng phía sau Chiêu Lãm nhíu mày bình phẩm. Khi vừa thấy lão lùn thả ra khói đen kịt, hắn đã vội lấy ra đan dược giải độc đưa cho đồng đội của mình. Loại đan dược này xem ra hiệu quả khá tốt, có thể ngăn cản được độc tính xâm nhập vào cơ thể. Thấy Chiêu Lãm liếc hắn có ý tán thưởng, Nguyên Hạo tỏ ra đắc ý cười nhạt.
"Ầm ầm"
Từ trong sương mù độc, đám hình nhân khổng lồ cũng đã xông đến chỗ của Chiêu Lãm. Trọng lượng bọn hình nhân này rất nặng nên mỗi bước của chúng đều gây ra dư chấn, có chỗ đất còn bị nứt lún nữa. Thế nhưng dù bề ngoài thô kệch như vậy, bọn hình nhân lại vô cùng linh hoạt ngoài tưởng tượng. Từng tên quyền phong nhanh như gió, lại phối hợp với nhau nhuần nhuyễn, chiêu nối chiêu không ngừng. Trước thế công như vũ bão của chúng, Chiêu Lãm tỏ ra khá nhẹ nhàng tránh né. Cảnh này làm Nguyên Hạo chắt lưỡi cảm thán không thôi.
"Mấy tên hình nhân này về uy lực ra đòn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-lo/1967664/chuong-172.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.