Chương trước
Chương sau
Vũ khí chia nhiều phẩm cấp, tăng một tầng thì uy lực lại nhiều thêm biến hóa. Như pháp khí là cấp độ thấp nhất, năng lực chính của nó là công kích và phòng ngự chính thống. Tuy có một số ít pháp khí có thể gây ảo giác, giam cầm đối thủ nhưng tác dụng cũng không nhiều. Pháp bảo là loại vũ khí được dùng rất nhiều trong tu chân giới, bởi Trúc Cơ kỳ và Kim Đan kỳ đều chủ yếu sử dụng chúng. Để gia tăng uy lực cho pháp bảo của mình, không ít tu sĩ đã dùng nhiều biện pháp khác nhau. Những kẻ thân gia giàu có thì chọn cách rèn lại pháp bảo bằng cách thêm vào tài liệu luyện khí cao cấp hơn. Còn lại là những phương pháp không chính thống khác. Trong đó, việc phong ấn hồn phách của yêu thú vào trong pháp bảo cũng được một số ít kẻ dùng đến. Nói là số ít bởi vì cách làm này có khá nhiều nhược điểm như tốn kém mà tỉ lệ thất bại cao. Ngoài ra pháp bảo đã phong ấn linh hồn yêu thú thì không thể tinh luyện lại được nữa. Dĩ nhiên phương pháp này có một ưu điển là nhanh chóng đề thăng thực lực, đối với nhiều tu sĩ nó có thể mang lại tác dụng nhất thời.

Thanh cự thủ của Đại Bân cũng là một thành phẩm từ cách thức này. Mặc dù hắn nằm trên Bách Hùng bảng, nhưng để tìm được tài liệu luyện khí là thiên nan vạn nan. Do đó để có thể bảo đảm địa vị của mình, hắn không ngần ngại dốc hầu bao để nâng cấp pháp bảo của mình. Nhờ có pháp bảo này mà danh khí của Đại Bân trong Hắc Diện Tông cũng không nhỏ. Đáng tiếc hôm nay hắn lại gặp phải một khắc tinh đáng sợ.

Phong ấn yêu thú vào pháp bảo không phải là luyện khí mà dùng trận pháp để thực hiện. Vì vậy, nếu phong ấn bị phá vỡ, pháp bảo sẽ bị tổn hao nặng nề. Có điều trận pháp sư vốn quý hiếm vô cùng, như thần long thấy đầu không thấy đuôi, há có thể dễ dàng gặp mặt sao. Đại Bân không ngờ "vận khí" của hắn nghịch thiên như thế, vừa ra tay đã đụng cao nhân.

- Chết đến nơi mà còn tỏ ra trang bức, để ta cho ngươi biết uy lực của pháp bảo này.

Đại Bân càng nhìn thái độ xem thường bỡn cợt của đối phương thì càng giận dữ. Đang điều khiển cự phủ, hắn ta bất ngờ bắt quyết hô lớn:

- Hỏa Ngục

Bất thình lình một cái lồng giam bằng lửa từ hư không nhanh chóng hình thành bao lấy Chiêu Lãm vào trong. Chiêu thức này không có gì báo trước cả, khiến địch nhân không kịp trở tay. Đồng thời, cùng lúc này cự phủ cũng đành đến, phối hợp vô cùng nhịp nhàng, tính toán chuẩn xác một cách thuần thục.

- Haha sư đệ, đồng bọn của ngươi xong đời rồi. Bất quá hắn ta có thể bức Đại Bân sư huynh dùng đến sát chiêu của mỉnh cũng xem như không tệ. Bây giờ ta và ngươo cũng giải quyết mau lẹ thôi, ngươi muốn đầu hàng để chết êm ái hay muốn tan xương nát thịt?

Lưu Bình thấy Đại Bân bất ngờ ra tay giành thượng phong thì khoái trá cười pớn, xoay người sang đe dọa Nguyên Hạo.

- Ta không thích đầu hàng, cũng không muốn bị giết. Hay là sư huynh giao cái đầu của ngươi cho ta mượn xài tạm nhé.

Nguyên Hạo mỉm cười quỷ dị nhìn Lưu Bình như một kẻ đã chết, nhẹ nhàng nhấc tay một cái.

- Hỗn láo, ta đã có lòng tốt khuyện nhủ mà ngươi...

Lưu Bình nóng giận chỉ mặt Nguyên Hạo định chửi rủa nhưng lời vừa ra được một nữa thì hắn thấy cổ mình ngọt lịm. Vừa một khắc trước còn bá đạo, giờ thì hắn chỉ kịp ặc ặc hai tiếng khô khốc rồi vụt một cái đầu lìa khỏi cổ.

- Đồ ngốc, ngươi quá chủ quan rồi.

Nguyên Hạo nhìn đầu lâu của đối phương lăn lóc thì lạnh lùng không buồn nhìn đến nữa, chỉ thu lấy nhẫn trữ vật rồi quay đi. Gã Lưu Bình đến chết cũng không nghĩ kết cục của mình lại bại thê thảm như vậy. Hắn vốn tự phụ về tốc độ ứng biến nên không thèm dùng linh lực tạo phòng hộ, đã vậy còn đứng rất gần đối thủ nữa chứ. Cơ hội trời cho như vậy, Nguyên Hạo liền dùng Toàn Phong Trảm vô thanh vô tức tiễn gã lên đường ngay.

Chiêu này là một vũ kỹ hoàng cấp sơ giai phong thuộc tính vô cùng lợi hại. Xét về tính chất thì nó không khác so với pháp thuật đao gió căn bản là bao. Nhưng điểm lợi hại của vũ kỹ này là tốc độ ra tay nhanh khủng bố, đao phong lại vô hình, rất khó phát hiện. Nếu một người không tập trung tinh thần rất dễ bị chiêu này đánh lén thành công. Độ sắc bén của đao phong cũng vô cùng sắc bén, dưới tu vi yếu hơn căn bản là chém người như chém bùn, không thể ngăn cản. Có những ưu điểm như vậy nên Nguyên Hạo vừa nhìn đã lựa chọn ngay vũ kỹ này để tu luyện.

Đại Bân đang chiến đấu với Chiêu Lãm nhưng vẫn dùng một tia thần thức để quan sát động tĩnh. Khi thấy Lưu Bình cứ vậy mà bị giết chết, gã cũng giật mình không nhỏ. Nhưng vì không thể phân thân đối phó hai mặt, gã chỉ đành trừng mắt hung tợn với Nguyên Hạo rồi dồn sức hòng sớm đánh bại Chiêu Lãm. Trước ánh mắt uy hiếp vừa rồi của đối phương, Nguyên Hạo chỉ nhếch mép cười nhạt, xem như không khí. Hắn vốn không có ý định nhúng tay vào, một tên thực lực cỡ này chưa đủ để làm khó Chiêu Lãm. Có điều hắn tỏ ra hứng thú với vũ kỹ Hỏa Ngục của tên kia, xem ra một lát kết thúc cần phải nghiên cứu một phen mới được.

- Haha

Lúc này tiếng cười của Chiêu Lãm vang vọng bên trong cái lồng hỏa diễm. Tiếp theo, hư ảnh của một con Bạch Hổ hiện ra bay lên cao rồi tan biến thành vô số điểm sáng. Vừa thấy cảnh tượng này, sắc mặt Đại Bân biến sắc, không tin tưởng hô lớn:

- Khôngggg... Không thể nào

"Ầm"

Chiếc lồng hỏa diễm bỗng dưng rung động kịch liệt và rồi nổ tung ra thành nhiều mảnh. Bấy giờ, một thân ảnh xuất trần nho nhã hiện ra, tay cầm quạt, mặt thư sinh. Đích xác chính là diện mạo thật của Chiêu Lãm, hiện tại hắn không cần thiết phải cải trang nữa.

- Ngươi làm cách nào...Hả, ngươi là ai? Ngươi không phải Hắc Hổ, ngươi trà trộn vào Hắc Diện Tông để làm gì. Các ngươi là gian tế!

Đại Bân vừa định truy hỏi lý do đối phương phá giải được thanh cự phủ mình, nhưng khi trông thấy diện mục của Chiêu Lãm thì run rẩy gầm lên. Hắn cũng không ngốc, thấy tình thế bất lợi liền xoay người nhắm một hướng rậm rạp bỏ chạy ngay.

- Muốn chạy à, đâu dễ như vậy.

Chiêu Lãm khẽ cười, đôi mắt lộ ra sát ý, bèn vung tay một cái. Xợi dây xích vốn nãy giờ bị khống chế liền bay vút đi đuổi theo chủ nhân cũ của nó. Cách đó vài chục trượng, Đại Bân quay đầu thấy xợi dây xích như thiểm điện bám theo thì mặt mày xanh lét. Không còn cách nào khác, hắn buộc thiêu đốt tinh huyết để tốc độ bạo tăng, cùng lúc phóng ra vài cái phù lục với hi vọng tranh thủ chút thời gian.

- Rất quyết đoán, ta thích.

Giọng nói nhẹ nhàng tiêu soái của Chiêu Lãm vang lên. Không biết từ lúc nào hắn đã đứng phía trứpc chặn đường của kẻ địch, cây phạt phe phẩy che mặt nhìn rất tà dị. Phía ngược lại, Đại Bân lại có cảm xúc tuyệt vọng. Tên quái thai này ở đâu chui ra mà lại đáng sợ như vậy, biết trước kết cục này dù có cho hàng vạn linh thạch hắn cũng không điên mà trêu chọc gã này. Trong lòng hắn thầm nguyền rủa mười tám đời tổ tông tên Lưu Bình đã chết kia, tên khốn đó ngủm một mình thì thôi, lại lôi cả hắn xuống nước chung với gã. Nếu như Lưu Bình nghe được mấy lời này chắc cũng khóc không ra nước mắt, lão tử cũng đâu ngờ hai tên kia giả trư ăn thịt hổ đâu chứ. Kết quả là ta đã thành ma không đầu rồi đây này.

- Lên đường vui vẻ nhé

Chiêu Lãm biểu tình hời hợt, vung nhẹ cây quạt của mình một cái, một tia phong bạo lướt nhẹ qua,. Kết quả ngoài sức tưởng tượng, toàn thân của Đại Bân bị cắt thành vô số mảnh nhỏ, không còn nhìn ra được hình dạng gì nữa.

Đứng ở xa trông lại, Nguyên Hạo hít vào một hơi lạnh. Thực lực tên này quá biến thái, ngày trước cũng may gã không ra tay với mình, nếu không thì hắn cũng tiêu đời rồi. Trong lòng thầm than như vậy, nhưng khi Chiêu Lãm tiến lại, hắn chỉ trưng ra một bộ mặy bình thản, mỉm cười nói:

- Chiêu Lãm huynh ra tay thật ngoạn mục, quá uy vũ nha.

- Bớt xàm ngôn đi, tiểu tử nhà ngươi nói chuyện không chân thật tí nào cả.

- Haha, lời của đệ là từ tận tâm can mà. À, không biết tên kia có mang theo nội dung vũ kỹ Hỏa Ngục bên người không? Đệ cảm thấy rất là hứng thú với chiêu này.

Gã gãi đầu cười toe toét, Nguyên Hạo cũng hỏi đến thứ hắn cần.

- Đây, cầm lấy.

Chiêu Lãm búng tay một cái, mộ cái ngọc giản bay đến tay Nguyên Hạo làm hắn mừng rỡ cám ơn rối rít.

- Chiêu này cũng thú vị, có thể bất ngờ vây khốn địch. Nhưng đối với cao thủ thì nó chả có tác dụng gì cả, kỹ xảo cũng là kỹ xảo, không thể thay thế thực lực chân chính được.

Tỏ ra không có hứng thú, Chiêu Lãm chỉ bình phán ngắn gọn rồi tiếp tục bước đi. Bên cạnh, Nguyên Hạo từ chối cho ý kiến, hắn chỉ cẩn cất ngọc giản vào đợi khi nào rảnh lấy ra nghiên cứu. Bản thân hắn lại không cho rằng vũ kỹ này không đáng giá. Vấn đề mấu chốt chính là ở ngọn lửa, nếu có thể tìm được hỏa diễm đủ mạnh thì kẻ địch mạnh thế nào cũng không thể một, hai khắc là có thể thoát được. Có thể nói vũ kỹ này nếu đúng người sử dụng thì sẽ trở thành một trợ lực lớn, một lá bài tẩy đáng gờm.

- Bây giờ chúng ta đi đâu vậy Chiêu Lãm huynh? Thứ huynh cần ở địa phương nào.

Thu được vũ kỹ, tâm tình Nguyên Hạo rất tốt, hắn bước nhanh theo Chiêu Lãm hỏi.

- Không, cần phải giải quyết mấy tên còn lại trong tổ đội nữa.

- Hả, tại sao? Bọn họ cũng không gây bất lợi gì cho chúng ta.

Nguyên Hạo sửng sốt khi nghe Chiêu Lãm lạnh như băng nói. Giết hết cả tổ đội, hành động này có phần quá tàn ác rồi.

- Bọn chúng biết ta và ngươi cùng hai tên kia rời khỏi. Sau khi trở về, nếu họ thấy hai ngươi chúng ta đều bình an, còn hai gã kia mất tích, ngươi nghĩ hậu quả thế nào? Ta tuyệt không để mối họa tiềm tàng như vậy tồn tại.

Chiêu Lãm mặt không biểu cảm trả lời. Lý lẽ của gã Nguyên Hạo hiểu rõ, nhưng hắn không nhẫn tâm được như vậy. Tuy bản thân đã giết người không ít, ngay cả lần đầ xuống tay hắn cũng không quá áp lực. Thế nhưng đạo tâm của hắn vẫn không thìch việc lạm sát người vô tội. Nguyên Hạo không tự nhận mình là thánh hiền hay chính nhân quân tử, nhưng hắn càng không muốn mình trở thành một đại ma đầu, tay nhuốm đầy máu tươi.

- Nếu ngươi cảm thấy khó ra tay thì cứ đúng xem được rồi. Một mình ta thừa sức xử lí.

Dường như nhận ra Nguyên Hạo hơi chần chừ, Chiêu Lãm cười nhạt nói. Đây cũng xem là hắn đã giải vây cho đối phương khỏi khó xử.

Nhìn bóng lưng của Chiêu Lãm, Nguyên Hạo lắc đầu thở dài. Tên này hành động dứt khoát, bản lĩnh cao cường. Nếu như không vì huyết mạch gia tộc mà tu vi bị chặn ở Kim Đan thì tiền đồ không thể hạn lượng. Cá tính của gã cũng không tệ, chỉ là quá say mê trận đạo đến điên cuồng. Dù tu vi cao hơn Nguyên Hạo nhưng gã ít khi tỏ ra hống hách của bậc tiền bối mà đối đãi với hắn rất chân thật, còn xưng huynh gọi đệ thân thiết vô cùng.

- Nếu như sau này ta có thể tìm ra phương thuốc hóa giải khó khăn của hắn thì cũng ra tay tạo một ân tình.

Tự nhủ như vậy, Nguyên Hạo cũng không quản nữa. Hiện tại hắn cũng thân bất vô kỷ, tự lo cho mình trước rồi tính sau.

Nguyên Hạo cũng thầm bái phục phương thuốc phong bế tu vi của Chiêu Lãm. Đây tuyệt đối là kỳ phương hiếm có, mặc dù chỉ có tác dụng từ Kim Đan trở xuống. Thử nghĩ xem, với kinh nghiệm và bản lĩnh của Kim Đan kỳ, dù tu vi đã rớt nhưng thực lực của ngươi Trúc Cơ kỳ khác há có thể so sánh. Còn lý do Nguyên Anh kỳ dùng thuốc không có tác dụng là vì ở cấp độ này đã sinh ra Nguyên Anh. Thiên địa quy tắc bước đầu dẫn động nên không thể che dấu được nữa.

Lúc này cả hai đã trở lại nơi cắm trại của tổ đội, nhưng khung cảnh trước mắt vô cùng khủng khiếp. Thi thể nằm la liệt khắp nơi, trên người của những tên đồng môn đã chết đều không toàn thây, chứng tỏ kẻ ra tay vô cùng tán nhẫn.

- Khôn ổn, chúng ta phải mau rời đi thôi.

Chiêu Lãm ánh mắt lóe lên, định sớm rời khỏi nhưng một tiếng cười man rợ phía sau vang lên.

- Lại thêm hai con mồi, đã tới rồi thì để mạng lại đi khà khà.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.