Dạo một vòng lớn, thu hoạch thêm cũng không ít thứ tốt, Nguyên Hạo cùng với tiểu Quân tìm một tửu quán nghỉ chân. Do ở sâu trong lòng đất nên phường thị này hoạt động cả ngày lẫn đêm, ngủ nghỉ tùy ý, không cố định thời gian. Với tu tiên giả, tu vi càng cao thì việc ăn uống, ngủ nghỉ thường tình càng được giảm lược. Như với Nguyên Hạo hiện tại thì hắn có thể tích cốc cả tháng, không ngủ vài tuần cũng không sao.
- Ta đoán giờ này chắc tên Lương Thất đang đi tìm ngươi khắp nơi, cả đống thảo dược kia tuy quý giá nhưng lại không thể so sánh với Hỏa Hương Thảo.
Trên tầng cao nhất, một đứa nhóc tì ngồi ngay lan can ăn linh quả và nhìn dòng người đi lại phía dưới nhàn nhạt nói chuyện. Đối diện nó là Nguyên Hạo, đang vui vẻ uống rượu, cảm thụ giây phút thư giản hiếm khi có được.
- Hắc hắc, hắn sẽ truy tìm ta nhưng không dám lộ liễu đâu. Mặt mũi của đường đường luyện dược sư lại bị kẻ khác lừa đảo trước mặt mình, nếu đồn ra sẽ thành trò cười cho thiên hạ. Lúc nãy, có rất nhiều người chứng kiến, nên hắn ta nhất định sẽ ngậm bồ hòn chịu thiệt thôi.
Hóa ra, khi nhanh chân đứng ra giả bộ thu thập mấy món chủ sạp trưng bày thì Nguyên Hạo đã thần không biết, quỷ không hay tráo mất Hỏa Hương Thảo. Do tự tin vào mặt mũi của mình nên tên Lương Thất kia cũng không dùng thần thức kiểm tra kỹ lại. Kết quả là bị một cú lừa đau điếng, bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-lo/1967586/chuong-219.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.