Nghe thấy nghi ngờ của Lưu Hâm, mắt An Nhã nhìn sang Đường Tống, hiển nhiên rõ ràng cô cũng rất hứng thú với đáp án của chuyện này.
"Người chết chia làm nhiều loại, có loại là do ngoài ý muốn, có loại tự sát, còn có một loại là vô ý thức tử vong. Tất nhiên, chết già hơn phân nửa là một loại công đức viên mãn, tục xưng là phật đứng*. Nói cách khác thế gian cũng có rất nhiều quỷ, lệ quỷ, và còn có du hồn. Hơn phân nửa du hồn không biết mình chết như thế nào, còn lấy cách thức sinh hoạt như người bình thường tiếp tục du đãng ở nhân gian."
Thấy bộ dáng hai người đang nghiêm túc nghe, đặc biệt là trong đôi mắt Đường Tống đang chứa đầy vẻ mâu thuẫn, đúng là thú vị. An Nhã dọn dẹp xong đồ đạc, tiếp tục nói: "Thời điểm tử vong của ba người họ là vào lúc đang đánh bạc, theo hai người nghĩ thì bọn họ đã chết rồi, nhưng trong mắt của tôi, hồn phách của họ còn đang điều khiển nhục thể sinh hoạt, tục xưng là cái xác không hồn, do đó mới có thể ngộ nhận là cô Đường đã giết bọn họ."
Lưu Hâm không thể tưởng tượng nổi cảm thán: "Thật cố chấp!"
"Cho nên... Người quá cố chấp cũng không tốt." An Nhã nói xong còn không quên đảo mắt qua nhìn Đường Tống, khóe miệng khẽ nhếch.
Đường Tống: "..."
Vẻ mặt Lưu Hâm đầy hiếu kỳ hỏi: "Bây giờ chúng ta nên làm gì?"
"Chúng ta?" An Nhã nhấp môi dưới, đeo kính râm lên: "Công việc của tôi đã làm xong, còn công việc của các người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-linh-chu/1196295/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.