Nếu chuyện của Khởi Hiên làm bà Ánh Tuyết bất lực, thì chuyện của Lạc Mai làm bà khổ tâm hơn.
Sau khi sức khỏe phục hồi. Lạc Mai vẫn giữ ý định tự sát. Và thừa lúc mọi người không để ý, Lạc Mai chụp lấy kéo đâm vào người, nhưng vết thương lại không sâu lắm . Không thực hiện được ý định, Lạc Mai lại xông ra ngoài, đập đầu vào cây. Bà Ánh Tuyết và Tiểu Bội phải phí hết sức mới giữ Lạc Mai được.
Đến nước này, bà chịu thua, bà vội nói:
- Đừng con! Mẹ van con! Con nghe nầy, Khởi Hiên nó chưa chết! Nó hãy còn sống.
Vừa khóc, bà vừa mếu máo nói:
- Nó còn sống và vẫn ở gần con. Nó chính là lão Kha đấy, con có nghe rõ chưa? Nó chính là lão Kha!
Lạc Mai nghe bàng hoàng. Chậm rãi quay lại, mắt mở lớn nhìn bà Ánh Tuyết. Nửa tin nửa ngờ. Tiểu Bội thấy thái độ của Lạc Mai cũng sợ, nó quay sang bà Ánh Tuyết, hỏi:
- Bà ơi bà! Bà có sao không? Đột nhiên bà nói cái gì mà nghe ghê quá vậy?
- Ta không hề mê sảng. Ta nói thật đấy!
Bà Ánh Tuyết vừa gở tay Tiểu Bội ra, vừa nắm tay Lạc Mai nói:
- Ta không lừa dối con nữa đây... Nếu ta dối con thì khi con gặp lại Lão Kha, ta biết sẽ ăn làm sao nói làm sao? Ta biết lấy đâu ra một Khởi Hiên để đền cho con chứ?
Lạc Mai đứng ngây người như khúc gỗ nhìn mẹ. Đầu óc đột ngột đóng băng. Bà Ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-ao-mot-cuoc-tinh/2370114/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.