Lạc Mai đã quyết định như vậy, nhưng Khởi Hiên thì khác... Hiên không thể nào không gặp lại Lạc Mai và điều đó... Đương nhiên là phải có Vạn Lý giúp sức.
Không giúp cũng chẳng được vì lúc nào Kha Khởi Hiên cũng như người mộng du, thờ thẫn suốt buổi.
Vạn Lý cẩn thận theo dõi bạn, kết luận.
- Bệnh của mi khá nặng, nhưng mà... Với cái con người cứng đầu này. Bác sĩ kê toa thế nào cũng vô ích. Vô tai phải ra tai trái, lại không chịu uống thuốc đàng hoàng thì làm sao hết bệnh được?
Khởi Hiên rên rỉ.
- Tôi không phải là bệnh nhân, mà tôi chỉ là một thằng ích kỷ! Phải làm thế nào bây giờ? Khi mà hiện nay dưới mắt của Lạc Mai tôi chỉ là một kẻ vừa ác, vừa bần tiện, nham hiểm, nói dối đáng ghét?
Vạn Lý nhún vai:
- Cái đó mình chịu thua, bởi vì nếu mình là cô ấy, Mình cũng có cái nhận định tương tự.
Khởi Hiên nổi nóng:
- Mặc!... Nhưng mà tôi đâu phải hạng người như vậy? Không bao giờ tôi là hạng người đó!
Khởi Hiên nói, nhưng rồi lại nghĩ, biết đâu Lạc Mai lại cũng nghĩ như vậy thì sao? Và Khởi Hiên bắt đầu lo lắng.
- Không được! không được! Tôi phải đi tìm gặp ngay cô ấy, để giải thích, xin lỗi. Chuyện này phải làm càng sớm càng tốt!
Và chụp lấy Vạn Lý, Khởi Hiên khẩn khoản.
- Hãy giúp đỡ mình, hãy nghĩ cách giùm mình đi... Làm thế nào để mình gặp được Lạc Mai chứ? Mấy ngày sắp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hu-ao-mot-cuoc-tinh/2370084/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.