Chương trước
Chương sau
Đằng sau cánh cửa là bốn người, một vị đạo trưởng hắc y, một vị thiếu nữ bạch đồng*, còn có hai vị đạo trưởng áo bào màu trắng cùng với mảnh vải che mắt.

*Bạch đồng nghĩa là mắt màu trắng như mù.

A Tinh (3.0): "Ta, ta sống lại? A? Tại sao lại có hai vị đạo trưởng?"

Tống Lam (3.0): "Ta cũng, trở về...... Tinh Trần, tại sao lại có hai người?"

Hiểu Tinh Trần (3.0): "Ta không phải đã chết sao? Tại sao có thể sống lại?"

Tống Lam (3.0): "Ngươi là Tinh Trần, vậy hắn là Tiết Dương!"

Tiết Dương (3.0) gỡ xuống vải bố màu trắng che ở trên đôi mắt xuống: "Chẳng thú vị, nhanh như vậy liền nhận ra." Lời nói nghe đi lên không chút để ý, nhìn kỹ lại có thể thấy được hắn gỡ xuống vải bố trắng tay, lại là có chút run nhè nhẹ.

Hiểu Tinh Trần (3.0): "Tiết Dương......"

Tiết Dương (3.0) nghe được hắn thanh âm, cười nói: "Là ta, đạo trưởng, ngươi sẽ không đem ta quên mất đi?"

Hiểu Tinh Trần (3.0) đôi mắt cũng không có khôi phục, cho nên hắn cũng không có nhìn đến Tiết Dương (3.0) trong mắt kia một tia kích động.

Tiết Dương (3.0) chú ý tới Hiểu Tinh Trần (3.0) cũng không có tháo xuống vải bố trắng, đoán được khả năng đôi mắt của hắn còn không có khôi phục.

Tiết Dương (3.0): "Uy, cái kia cái gì hệ thống, vì cái gì tiểu người mù cùng Tống Tử Sâm đều khôi phục? Đôi mắt của Hiểu Tinh Trần còn không có hồi phục?"

[Trong không gian của ta, tất cả những thứ mà người chết mất đi đều sẽ được khôi phục.]

Ôn Tình ánh mắt sáng lên: "Còn A Ninh thì sao?"

[Hắn không phải đã khôi phục sao?]

Mọi người xem qua đi, quả nhiên, Ôn Ninh (3.0) vốn dĩ vẫn còn ở trạng thái hung thi, không biết từ lúc nào đã khôi phục lại làm người.

Tiết Dương (3.0): "Ngươi còn không có trả lời ta, đôi mắt của Hiểu Tinh Trần tại sao còn không có khôi phục trở lại?"

[Đôi mắt của hắn cũng không có mất đi, mà là đổi cho Tống Lam, cho nên cho nên không có biện pháp khôi phục lại.]

Nghe xong những lời này của hệ thống, Giang Trừng (2.0) cảm giác bản thân giống như nghĩ tới cái gì, nhưng lại không nắm bắt được ánh sáng chợt léo đó.

Lam Vong Cơ (2.0) đột nhiên duỗi tay, bắt được tay của Ngụy Vô Tiện (2.0).

Ngụy Vô Tiện (2.0) hoảng sợ, vừa định hỏi Lam Vong Cơ (2.0) hắn muốn làm gì, lại cảm giác được Lam Vong Cơ (2.0) linh lực theo cổ tay của hắn hướng đan điền mà đi.

Ngụy Vô Tiện (2.0) kinh hãi, ý thức được cái gì, muốn ném ra tay của Lam Vong Cơ (2.0). Nhưng Lam Vong Cơ (2.0) sức lực rất lớn, Ngụy Vô Tiện (2.0) căn bản không thế tránh thoát. Dưới tình thế cấp bách hắn trực tiếp cắn đi lên, cuối cùng tránh thoát tay của Lam Vong Cơ (2.0).

Ngụy Vô Tiện (2.0): "Lam Trạm! Ngươi!"

Lam Vong Cơ (2.0): "Kim Đan, không có khôi phục."

Giang Trừng (2.0) nghe được Lam Vong Cơ (2.0) những lời này, tức khắc nhớ tới chính mình vừa mới bỏ lỡ cái gì.

"Ngụy Vô Tiện! Ngươi không phải nói ngươi Kim Đan là bị hóa đi sao? Vì cái gì không có khôi phục!"

Ngụy Vô Tiện (2.0): "......"

Giang Trừng (3.0): "Có ý tứ gì! Ngụy Vô Tiện! Ngươi Kim Đan khi nào không có!"

Ngụy Vô Tiện (3.0): "Đã sớm không có, ta đã không nhớ rõ."

Giang Trừng (3.0): "Kia vì cái gì hệ thống không có cho ngươi khôi phục!"

Ngụy Vô Tiện (3.0): "......"

Hai vị Ngụy Vô Tiện đều không có nói chuyện, mặc kệ những người khác có truy vấn ra sao, bọn họ cũng không có nói.

Không khí lại lần nữa quỷ dị an tĩnh xuống dưới. Đánh vỡ này phân trầm tịch, vẫn là hệ thống âm nhạc.

"Lại có nhạc, lần này là về ai?"

〖Thảo Mộc〗

"Thảo Mộc?"

"Chắc không phải là xướng hoa hoa thảo thảo đi?"

"Sao có thể! Ngươi suy nghĩ nhiều."

Tiết Dương (3.0): "Ai ui, còn có nhạc? Tiểu gia chính là muốn nhìn xem rốt cuộc hắn có thể phát ra được thứ gì."

[Tại đây có đăng tải GIF hoặc video. Hãy cập nhật ứng dụng ngay bây giờ để hiển thị.]

〖Là ai chấp niệm thành cuồng

Là ai tâm nhập ma chướng

Là ai đến chết không chịu

Đem người mai táng

Trong nghĩa trang lẻ loi, bên quan tài

Là ai dịu dàng

Chà lau khuôn mặt hắn〗

Tiết Dương (3.0):...... ĐM nhà hắn, chắc không phải là đang nói chính tiểu gia đi?

A Tinh (3.0): "Đồ tồi, bài này khẳng định là đang nói ngươi!"

Tiết Dương (3.0): "Tiểu người mù, ngươi tìm chết sao?"

A Tinh (3.0) hướng Tống Lam (3.0) cùng Hiểu Tinh Trần (3.0) phía sau trốn: "Ta có đạo trưởng ở, mới không sợ ngươi."

〖Là ai từng nghiêng nghiêng ngả ngả

Hoảng loạn khó nén tìm kiếm

Hoảng loạn tìm kiếm

Một Tỏa Linh Nang

Là ai nhìn lên

Khi sương trắng tiêu tan

Trăng thanh gió mát hiện lên

Đạp máu quay về trong đêm trăng đậm sương

Từng bước giết người

Để đền bù mối thù xưa

Môi cười chế nhạo mà nói toạc hết ra

Độc ác động tình

Mà thê lương chẳng nhận ra

Sương Hoa vang tiếng khóc than

Khóa chặt linh hồn bi thương

Ánh mắt sợ sệt cầu xin tha thứ

Đốt cháy điên cuồng lăng trì vô tận

Phát tiết hận thù phẫn nộ đầy cõi lòng〗

Hiểu Tinh Trần (3.0): Hắn như vậy, là vì ta mà báo thù sao? Nhưng mà, vì sao chứ? Hắn chẳng phải là hận ta chết đi được hay sao?

"Lăng trì! Tên Tiết Dương này quả nhiên là rất độc ác."

"Thật rõ ràng là một người tội ác đầy trời!"

"Nhắc tới thì hai vị đạo trưởng này là ai?"

Tống Lam (3.0): "Tại hạ là đệ tử của Bạch Tuyết Quan, Tống Lam, Tống Tử Sâm."

Hiểu Tinh Trần (3.0) sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng lại, nói: "Tại hạ là Hiểu Tinh Trần, đồ đệ của Bão Sơn Tán Nhân."

Tàng Sắc Tán Nhân: "Sư đệ?"

Hiểu Tinh Trần (3.0): "Ngươi là, Tàng Sắc sư tỷ?"

Tàng Sắc Tán Nhân: "Là ta. Sư phó, hắn có khỏe không?"

Hiểu Tinh Trần (3.0) lắc đầu: "Không biết, ta cũng đã xuống núi thật nhiều năm."

Ngụy Vô Tiện: "Cho nên đây là tiểu sư thúc của ta."

〖Cố gắng của ngươi có lớn thế nào

Thì vẫn bị người đời cậy mạnh hiếp yếu

Cầu xin người tham gia vào

Một hồi ân oán này

Lại cầu xin người buông bỏ

Ân nghĩa để cùng quên

Kẻ vô tích sự thất bại thảm hại

Cuối cùng chỉ làm trò cười cho thiên hạ

Mang một trái tim thuần khiết

Đến thế gian này

Đổi lại là một tâm hồn tổn thương thảm thiết

Cười hắn ước nguyện viễn vông

Cười hắn tâm nhãn đui mù

Cười hắn gieo gió gặt bão

Không chốn nương thân

Nhưng là ai lặng lẽ

Đỏ hoe vành mắt

Là ai đối với hắn

Buông bỏ mọi phòng bị

Là ai giữa mắt đảo qua một đường kiếm quang

Lại là ai không biết gì

Vô cớ hoảng loạn

Là ai điên cuồng

Nhỏ giọng nỉ non cái tên

Trong lòng〗

Hiểu Tinh Trần (3.0): Thì ra hắn chính là như thế mà nhìn ta sao? Vậy thì tại sao còn muốn làm như vậy?

Tiết Dương (3.0): Chậc! Bài hát này định đào hết gốc gác của tiểu gia ra hay sao!

"Hiểu đạo trưởng, ngươi đừng bị lừa gạt, theo ta thấy hắn chính là cố ý."

"Vốn là một người tội ác tày trời, ai có thể nói mấy câu thật lòng?"

Tiết Dương (3.0) nghe những lời này, bất đắc dĩ trợn trắng mắt, vừa lúc liếc tới Ngụy Vô Tiện (2.0) ở bên cạnh, tức khắc ánh mắt sáng lên: Má ơi, rốt cuộc gặp được sống thần tượng!

Nếu không phải hiện tại thời cơ không đúng, hắn khả năng trực tiếp liền chạy tới.

〖Lúc đó gió mát mơn man

Trăng sáng nơi song cửa phía Tây

Thảo mộc trước hiên

Nhà vương chút sương

Là ai đưa kẹo đường cho

Bật cười

Vì một thiếu niên vô danh

Là ai mải suy tư

Vẫn không rõ lòng mình

Tình cảm nơi tăm tối bắt đầu nảy nở

Chìm đắm vào ảo ảnh ngọt ngào giả tạo

Tựa như đêm đông lạnh lẽo

Bất ngờ ôm ấp mặt trời

Lại tựa như đang bôn ba

Tìm được phương hướng

Hoặc là

Trong nơi tối tăm nhìn thấy một tia sáng

Chỉ vì chưa từng có được

Nên mới nắm chặt không buông

Chỉ vì ánh sáng nửa cuộc đời

Mà bị lưu đày

Tỉnh giấc mộng rồi chỉ là giả tạo

Vì ai uống say ngàn chén

Vì ai cố thủ thành hoang

Vì ai mà học điệu bộ

Cử chỉ của người

Vì ai mà nâng niu giữ chặt

Viên kẹo đường nhỏ〗

Hiểu Tinh Trần (3.0): Viên kẹo này là ta cho hắn sao?

Kim Quang Dao (3.0): Chậc, Thành Mỹ liền vì một viên kẹo mà bị bắt cóc?

〖Vì ai ngồi cô độc

Suốt đêm dài đến khi thấy ánh mặt trời

Vì ai tìm kiếm trăm phương ngàn kế

Vì ai mà thân không rời Tỏa Linh Nang

Vì ai điên cuồng

Không quan tâm

Gào thét đến tuyệt vọng

Kéo dài hơi tàn chấp niệm không buông

Cánh tay đứt lìa vẫn xiết chặt

Viên kẹo đường nát

Sương máu mênh mông

Đứt hơi khàn giọng

Đến chết vẫn kiêu ngạo

Phải chăng nghe thấy tiếng người

Khẽ ngâm nga

Tươi cười ấm áp gọi 'A Dương'

Huyết hải thâm thù toàn bộ

Đều hóa thành tinh quang đều là ảo tưởng〗

Hiểu Tinh Trần (3.0): Ở trong mắt của ngươi, thì sự tồn tại của ta rốt cuộc là như thế nào? Ngươi rốt cuộc là muốn ta phải làm sao?

〖Cũng từng là một thiếu niên

Cũng từng là vẻ mặt phấn khởi

Cũng từng đắm chìm

Trong ánh mặt trời rực rỡ

Chưa từng nghĩ đến

Trời giáng tai họa

Nghiền nát sự lương thiện

Ngây thơ của thiếu niên

Chưa từng nghĩ sẽ gặp lại lúc trọng thương

Quỷ kế được ẩn náu

Trong lớp ngụy trang

Khao khát chút ánh sáng

Như thiêu thân lao vào trong lửa

Lưu luyến mà cuồng si

Cho dù sinh tử thương tổn

Cho dù yêu hận chết đi

Cho dù cầu mà không được

Khó mà kể tên

Cho dù cây cỏ vô tâm như đá

Cũng có thể hóa hạt sương

Thành lệ lặng lẽ tình trường

Một đời cố chấp quật cường

Khăng khăng nắm giữ

Trái tim một người

Chỉ nguyện kiếp sau

Số phận cho người

Một đời vui vẻ an khang〗

A Tinh (3.0): "Đồ tồi, ngươi này rốt cuộc là có ý gì!"

Tiết Dương (3.0) cười cười: "Làm sao vậy? Tiểu người mù muốn sửa tên thành tiểu thất học? Nghe không hiểu sao?"

A Tinh (3.0): "Phi! Ngươi mới là thất học!"

Ngụy Vô Tiện (2.0): Tên lưu manh này lúc nhỏ gặp chuyện cũng có hơi giống ta, chỉ đáng tiếc hắn đã không gặp được đúng người.

Thường Từ An: Ta, ta lúc này trốn có còn kịp không?

Hắn vốn dĩ không cần di chuyển là không sao, nhưng hắn vừa di chuyển thì Tiết Dương (3.0) liền chú ý tới hắn.

Tiết Dương (3.0): Hừ, thiếu chút nữa thì quên mất ngươi. Bất quá hiện tại không vội, chỗ này không cho ta giết người, chúng ta từ từ mà chơi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.