Bộ dạng của Draco không duy trì lâu lắm dù gì Thuốc Lão Hóa của cậu đã dùng được một thời gian, sau khi cậu giải quyết xong ly kem đầu tiên của mình, Draco trở lại bộ dạng mười hai tuổi ở trước mặt Tom, chiếc áo chùng rộng thùng thình treo ở trên vai và không ngừng trượt xuống.
"...... Ôi, mẹ kiếp thật!" Draco lẩm bẩm, lấy đũa phép trong áo chùng của mình ra, chỉ đũa phép vào cái áo chùng lên người mình định thi triển một cái Bùa Thu Nhỏ.
Nhưng cậu rất nhanh đã bị Tom cản lại.
"Draco, cậu muốn nhận cảnh cáo từ Bộ Pháp thuật sao?" Tom híp mắt nhìn thẳng vào Draco, sau đó hài lòng khi thấy Draco cất đũa phép vào lại trong túi.
Draco nhấp miệng kéo lại áo chùng sắp sửa tuột khỏi người mình, trên mặt mang theo vẻ chán nản, "Ôi cái áo chùng chết tiệt." Cậu oán giận lẩm bẩm kéo theo tiếng cười khẽ của Tom.
"Ngài còn đang đợi gì đó hả, ngài Riddle! Lạy Merlin, mau giúp tôi thu nhỏ nó lại, tôi chịu đủ rồi." Draco định đứng lên thì bị áo chùng dài đụng đất làm vướng chân và suýt nữa là ngã xuống đất, cũng may là Tom đỡ cậu lại kịp. Draco mất kiên nhẫn trừng Tom, "Đũa phép cũ của ngài, thưa ngài Riddle, nếu ngài không muốn dùng tới nó, tôi sẽ vui lắm khi được lấy nó lại."
"Cứ mơ đi, Draco." Tom lười nhác từ chối Draco, nhưng hắn vẫn tốt bụng lấy cây đũa cũ kia ra mà vẫy vẫy, biến áo chùng trên người Draco trở về kích thước vừa vặn. "Thời điểm kiểu này thì đũa phép cũ quả thật xài thuận tay." Tom làm như không nghe thấy tiếng hừ mũi bất mãn của Draco, cất đũa phép cũ về lại trong túi của mình.
Draco đảo mắt không chút tao nhã, "Nếu tôi đã bình thường trở lại, tôi thấy hiện tại tôi cần đi đây, đem Dược Làm Đẹp của Abraxas về lại Trang viên Malfoy."
Có điều Tom không có nhìn Draco, thay vào đó là nhìn chằm chằm vào một chỗ trong Hẻm Xéo cực kỳ chăm chú.
Phát bực vì bản thân bị Tom phớt lờ, Draco giận dữ quay đầu nhìn theo ánh mắt của Tom, châm chọc nói: "Ngài đang xem gì đó, ngài Riddle? Tôi còn tưởng là ngài đang nói chuyện với tôi bây giờ chứ?"
"Người kia, không giống người Anh." Tom nhíu mày, nhìn người phù thủy nam đội mũ áo chùng đứng ở ngoài Gringotts.
Draco cất tiếng cười nhạo như nghe được một thứ gì đó buồn cười, "Ngài Riddle, từ đâu mà ngài lại nhìn một người đội mũ áo chùng thành người nước ngoài thế?" Tuy miệng nói vậy, bản thân Draco cũng cảm thấy khó hiểu. Chỗ này là Hẻm Xéo chứ không phải là Hẻm Knockturn, căn bản không cần đội mũ áo chùng lên bởi làm thế chỉ càng khiến cho người ta chú ý.
Yêu tinh của Gringotts nịnh nọt tiễn vị phù thủy đó ra ngoài, thậm chí còn nhìn phù thủy đó rời đi.
Tom bỗng đứng dậy, đi vào bước về hướng mà phù thủy kia vừa đi, sau đó lại như sực nhớ ra cái gì, thản nhiên bảo Draco: "Nếu cậu cần về Trang viên Malfoy, vậy thì chúng ta tạm biệt vậy."
Draco cảm thấy mình bị xúc phạm, bởi một phù thủy xa lạ, Tom vậy mà đuổi cậu đi! Cậu cắn răng, giọng nói giống như bị bóp ra khỏi cổ họng, "Tom, cậu có vấn đề gì thế hả? Đó chỉ là một tên râu ria lạ hoắc thôi!"
"Cậu bây giờ là một 'đứa trẻ', Draco, cho nên không cần chạy loạn một mình ở Hẻm Xéo, quay về Trang viên Malfoy đi." Tom gỡ tay áo bị giữ lấy trong tay Draco, giọng điệu mang theo hàm ý ra lệnh.
"Ôi, thành thật xin lỗi, cậu đừng hòng ném tôi lại." Draco tức giận đảo mắt, nhanh chóng đi theo sau Tom. Cho dù bước chân của cậu hiện tại không đuổi kịp tốc độ của Tom hai mươi tuổi, Draco cũng không có ý định rời đi. Ai biết được thằng nhãi nguy hiểm này lại định làm cái gì, Draco cảm thấy tốt nhất là mình đi theo sau Tom.
"Cậu nhất định phải làm vậy sao Draco?" Tom đột ngột dừng chân và xoay người, sau đó, hắn nhìn thấy Draco không phản xạ lại kịp và trực tiếp đâm thẳng vào người mình.
Giống như tông trúng tảng đá, Draco vừa xoa cái mũi đau đớn vừa kìm lại nước mắt, cậu cảm thấy nếu tốc độ của mình mà nhanh hơn chút nữa, thế thì hiện tại cậu đã có thể đi đến St.Mungo để kiểm tra cái mũi của mình.
"......" Tom nhấp miệng, dùng ánh mắt quái lạ nhìn thẳng vào Draco một hồi lâu mới khô khốc nói: "Cậu khóc, Draco, là vì tôi không ở cạnh cậu à?"
"Không hề, đó là nước mắt sinh lý của tôi, không phải cái lý do chết tiệt trong tưởng tượng của cậu." Draco cực kì hận chiều cao hiện tại của mình, cậu vốn dĩ đã lùn hơn so với Tom dù ở cùng tuổi, mà hiện tại, cậu chỉ có thể ngước lên để đối mặt với Tom đã hai mươi tuổi, bằng không thì chỉ thấy được mỗi phần eo của Tom.
Nghe được lời của Draco, Tom tựa như thở phào nhẹ nhõm một hơi, chờ khi hắn quay đầu lại lần nữa thì phát hiện phù thủy có hành động kỳ lạ kia đã biến mất tăm, giống như chưa từng xuất hiện.
"Được, cậu thắng Draco."
Tom nhìn có chút tức giận, hắn mạnh bạo tóm lấy tay của Draco - giống như kéo đứa con nhà mình - đi thẳng về phía quán bar Cái Vạc Lủng. "Nếu cậu không định về Trang viên Malfoy, vậy nhất định rất bằng lòng cùng ăn tối với tôi."
Draco hơi giãy giụa, ngoài việc làm da của mình trở nên nóng rát và đau hơn thì căn bản không có cách nào thoát khỏi tay Tom. Cậu trừng mắt về phía Tom đang đi ở đằng trước, mắng thầm trong lòng, một Tom Riddle như này thật sự cần để cho mọi người ở Hogwarts nhìn cho kĩ vào, nhìn thử coi từ đâu ra là học sinh ưu tú và khiêm tốn!
Draco cuối cùng vẫn bỏ cuộc và cùng Tom đi đến quán Cái Vạc Lủng dùng bữa tối của họ. Nhưng thực tế thì Draco ăn tối cũng không vui gì mấy, cứ nhìn thấy mấy nữ phù thủy trẻ tuổi dùng ánh mắt mờ ám nhìn Tom là Draco hết muốn ăn. Tuy Draco cảm thấy Chúa tể Hắc Ám tương lai tàn nhẫn và điên cuồng, thậm chí lúc lớn lên không phù hợp thẩm mỹ của cậu, nhưng không thể phủ nhận được việc Tom vào độ tuổi hai mươi của hiện tại quả thật đẹp trai làm người ta ghen tị. Nếu Tom không biến thành cái kẻ có bộ dạng người không ra người, quỷ không ra quỷ kia thì không một ai trong số nữ phù thủy đó xứng đôi với Tom.
Tom cũng phát hiện Draco không vui, có điều Tom hiểu lầm là Draco đang giận mình vì ép cậu ở lại dùng bữa tối. Vì thế, sau khi giờ cơm kết thúc, lúc Draco chuẩn bị tạm biệt Tom, Tom ngập ngừng đưa tay ra dưới ánh mắt khó chịu của Draco mà ôm Draco vào trong lồng ngực của mình, thậm chí còn vỗ vào sau lưng Draco coi như an ủi.
"Lạy Merlin, Tom Riddle, cậu làm cái gì thế? Tôi không phải đứa con nít lên ba!" Giọng điệu của Draco trở lên sắc bén.
Tom vốn đang do dự liền cười khẽ, hắn bỗng cảm thấy việc cho Draco một cái ôm là quyết định rất sáng suốt, "À, cậu dĩ nhiên không phải trẻ lên ba, nhưng không phải cậu đang giận tôi sao?"
Tom cong lưng với ý định để ánh mắt của mình song song với Draco, tiếc là hắn thất bại vì vóc dáng hiện tại của hắn có hơi quá cao, đối với Draco ở tuổi mười hai thì là vậy.
"Cậu coi, cậu hiện tại không có đũa phép cũ, Thuốc Lão Hóa cũng đã hết hiệu lực, tôi dĩ nhiên không muốn cậu mạo hiểm đi theo tôi." Tom không để ý tới vẻ mặt phiền chán của Draco, tiếp tục giải thích: "Cậu muốn biết chuyện gì, thật ra có thể hỏi tôi trực tiếp, không cần thiết phải một hai chạy theo tôi để xem rốt cuộc là cái gì. À, dĩ nhiên là tôi không nhất định sẽ nói cho cậu nghe."
Đúng như dự đoán của Tom, hắn nhận được cái liếc mắt khinh bỉ từ Draco.
Lại một lần nữa không nhịn được cười khẽ, Tom chạm nhẹ môi lên trán Draco một chút, "Giờ cậu nên quay về Trang viên Malfoy đi, bằng không thì ngài Malfoy sẽ lo lắng đấy. Gặp lại sau, Draco."
Draco mở miệng thở dốc nhưng không có từ ngữ nào được phát ra. Ôi, lạy Merlin! Vừa nãy Tom làm cái gì thế? Tên đó hôn trán của mình á? Từ sau khi Draco đi học, cậu chưa bao giờ nhận được cái hôn trán kiểu này cả, còn bây giờ, cậu bị quấy rối bởi một đứa trẻ "nhỏ hơn" mình mười mấy tuổi? Đặc biệt là dưới tình huống mình có cảm xúc với tên nhóc đó nữa......
Quan trọng hơn là người chủ động không phải là mình. Cảm giác này khi so với việc thấy Thánh Đầu Sẹo thắng trận Quidditch còn làm người ta bực mình và bất an hơn.
Tạm biệt với Tom xong, Draco cuối cùng cũng thuận lợi trở về Trang viên Malfoy.
Bên trong trang viên, Abraxas và phu nhân Malfoy không thấy đâu, chỉ có lão Malfoy đang ngồi trên ghế sô pha đọc tờ "Nhật Báo Tiên Tri".
"Chảo buổi tối, thưa chú." Vẻ mặt của Draco cứng lại, chào hỏi không chút thành ý với lão Malfoy.
"Chào buổi tối, Draco----" Lão Malfoy lười nhác liếc Draco một cái, đồng thời đặt tờ báo trong tay lên bàn trà, ông quét mắt qua áo chùng của Draco như để xác định gì đó. "Đi vào phòng làm việc với ta, Draco."
Đây là lần thứ hai Draco bước vào phòng làm việc của lão Malfoy, lần đầu tiên là vì thí nghiệm pháp thuật huyết thống, còn lần này thì, Draco có dự cảm không phải là chuyện gì tốt.
Lão Malfoy thoải mái ngồi trên chiếc ghế sau bàn làm việc, rất có hứng thú đánh giá Draco đang ngồi trước bàn làm việc. "Chiều nay có người báo cho ta biết, ta có mua một cuốn sách Pháp thuật Hắc Ám về thời gian ở cửa hàng pháp thuật của Borgin & Burkes, điều làm ta kỳ lạ đó là, đương sự là ta đây vậy mà không biết gì cả----" Lão Malfoy dài giọng, khóe môi nâng lên nụ cười châm chọc, "Cậu thấy sao nào, Draco?"
Cái linh cảm chết tiệt đó ứng nghiệm rồi! Sắc mặt của Draco thay đổi, theo bản năng đẩy hết sự việc lên người Abraxas, "À, thưa chú, con không rõ lắm, chiều nay con vẫn luôn ở cạnh Tom----" Cậu hơi dừng lại rồi bổ sung thêm, "cùng nhau ăn kem, có lẽ chú nên hỏi Abraxas một chút."
Lão Malfoy híp cặp mắt màu xám giống của Draco, hừ lạnh một tiếng, "Ta không thể không nói cho cậu biết, Draco, vào buổi chiều Abraxas vẫn luôn ở cạnh mẹ thằng bé, ngay tại Trang viên Malfoy." Lão Malfoy chạm nhẹ vào chiếc nhẫn trên tay, nâng cằm một cách ngạo mạn, "Cậu cần gì với một cuốn sách Pháp thuật Hắc Ám về thời gian hả, Draco?"
Thấy sự việc bại lộ, Draco bắt đầu nói vòng vo. "À, con thành thật xin lỗi chú, con đi Hẻm Knockturn chỉ vì muốn kiếm ít tài liệu thôi, con gần đây cực kì hứng thú với pháp thuật liên quan tới thời gian, chú biết đó, con ở Hogwarts rất thích đọc sách."
Lão Malfoy nở nụ cười khoan dung và nói với giọng điệu làm người khó chịu đựng được: "Cậu lại chứng minh với ta một lần nữa, cậu là một Slytherin đủ tư cách, Draco----" Ông nở nụ cười nhạt giả tạo với Draco, đột ngột phun ra một câu làm cho Draco sợ tới mức hồn lìa khỏi xác, "Có lẽ cậu có thể nói cho ta biết, cậu đến từ mốc thời gian nào, quá khứ...... hay là tương lai?"
"...... Cái gì?" Con ngươi của Draco nhanh chóng co lại, cậu vô thức ngồi thẳng người trên ghế, mắt nhìn chăm chú vào lão Malfoy, cậu không rõ là rốt cuộc đã xảy ra vấn đề ở đâu hay để lộ sơ hở ở chỗ nào. "Chú à, chú đang đùa sao?"
Lão Malfoy chỉ đơn giản nhướng mày, "Ta có thể khẳng định cậu là Malfoy, pháp thuật huyết thống đã chứng minh điều này, nhưng đồng nghĩa là vấn đề cũng kéo theo." Lão Malfoy đứng dậy, dùng ánh mắt nhìn từ trên cao xuống với Draco, gằn từng chữ: "Đứa trẻ nhà Malfoy chỉ có một mình Abraxas, ta cũng không có anh chị em nào, cậu đáng lẽ là không tồn tại, Draco. Còn cậu, hiển nhiên cũng nhận thức rõ chuyện này, cũng như việc cậu mua cuốn sách Pháp thuật Hắc Ám về thời gian."
Lão Malfoy không mong Draco có thể đáp lại điều gì, ông tiếp tục nói: "Một kẻ không tồn tại, lại đặc biệt say mê về phép thuật thời gian, cậu định giải thích thế nào, Draco?"
"Ngài muốn biết cái gì?" Draco khẩn trương hỏi.
"Cậu là đến từ----" Thái độ của lão Malfoy do dự, như giãy giụa thứ gì đó, cuối cùng mới nói ra, "Đến từ tương lai sao?"
Draco nhìn qua cực kỳ hoảng hốt, cậu khẩn trương nuốt nước bọt, giằng co trong lòng không ngừng nghỉ, có cần thừa dịp lúc này nói hết toàn bộ sự việc ra? Có lẽ mình không cần phải lo lắng về việc để nhà Malfoy cách xa Tom Riddle một chút. Trước kia không chịu nói là vì sợ không có ai tin, nhưng hiện tại thì khác, lão Malfoy đã đoán được Draco không thuộc về thời gian này, cậu có thể nói hết mọi chuyện sao? Vì ba mẹ của mình, nhưng Tom thì làm sao đây......
Sau một khoảng lặng ngắn ngủi, Draco khẽ gật đầu, nếu không phải lão Malfoy vẫn luôn chú ý quan sát thái độ của Draco, ông khẳng định sẽ bỏ lỡ động tác khó có thể phân biệt bằng mắt thường.
Nhận được câu trả lời khẳng định, lão Malfoy lại ngoài dự đoán rơi vào trầm mặc, phòng làm việc lập tức rơi vào tĩnh lặng.
Thái độ của Draco khẩn trương nhìn lão Malfoy, không biết là ông có thể tiếp thu được đáp án này hay không.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]