Chương trước
Chương sau
Câu chuyện mang tên 'Draco Malfoy bị một con Ông Kẹ dọa tới mức phải vào Bệnh Thất trong lớp Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám' bị cả cái Hogwarts biết đến làm Draco xấu hổ tới mức muốn nhảy vào Hồ Đen để tự sát.

"Không tệ tới vậy đâu Draco, một đứa Hufflepuff còn hôn mê cả một ngày trong Bệnh Thất vì lên lớp Thảo Dược đấy." Tom vẫn luôn an ủi Draco từ sau khi cậu được ra khỏi Bệnh Thất.

Nhưng Draco không hề thấy nó là một kiểu an ủi, ôi, giờ cậu chỉ có thể ngang hàng với Hufflepuff ngu ngốc, con mẹ nó thiệt chứ.

Slug Club vào buổi tối cũng làm cho Draco thất vọng, Draco có thể gọi tên phần lớn những ai có mặt ở trong phòng làm việc bởi họ đều là học sinh nhà Slytherin có bối cảnh gia đình hiển hách, còn có một phần nhỏ Ravenclaw có thành tích học tập xuất sắc.

Draco rất lấy làm tiếc bởi giáo sư Slughorn không có mời gia tộc Máu Trong bên Gryffindor, không thì cuộc họp vào buổi tối này nhất định sẽ "vui dữ lắm".

Một đoạn thời gian sau, Draco hận không thể ếm lên mình một cái Bùa Ẩn Thân khi đi học, những ngón tay chỉ trỏ đó làm cậu phát điên.

Điều càng làm Draco xấu hổ hơn là chuyện này rất nhanh đã truyền tới tai của lão Malfoy, tuy Abraxas đã một lần nữa cam đoan mình tuyệt đối không hề nói một chữ nào cho cha nghe, song việc đó cũng không thể thay đổi được sự thật rằng Draco đã nhận được bức thư an ủi từ lão Malfoy.

Trước khi mở thư thì Draco đã có linh cảm rằng trong thư tuyệt đối không có lời nào hay ho cả, và sự thật lại chứng minh linh cảm của Draco trở thành sự thật một lần nữa.

Trên hai trang của giấy da, lão Malfoy đã chế nhạo cậu mà không hề lặp lại một chữ nào, đồng thời cũng một lần nữa dặn dò Draco nên chú ý mình là một Malfoy.

Đây không phải lần đầu tiên Draco bị lão Malfoy nhắc nhở như thế này, cậu phải cảm ơn rằng trên thư không còn nhắc tới chuyện nào khác làm cậu xấu hổ muốn chết.

Draco bị Ông Kẹ làm cho cực kì bực mình suốt mấy ngày qua, nhưng phòng chứa bí mật của Tom cũng không hề có tiến triển, điều này làm cậu vui lên không ít.

"Căn hầm có thể loại trừ, chúng ta đã tìm được vô số lối đi bí mật nhưng không có một cái nào dẫn tới phòng chứa bí mật." Tom lật cuốn sách pháp thuật dày cộp và hạ giọng xuống.

Cơ thể hắn đang được ếm bởi Bùa Ẩn Thân, sách pháp thuật trôi nổi giữa không trung, Draco chỉ có thể thấy bóng dáng của Tom trong mơ hồ, nhưng nhờ vào chiếc trâm cài lại có thể biết rõ Tom đang đứng ở đó, cảm giác này rất diệu kỳ.

"Cho nên cậu không tiếp tục tìm phòng chứa bí mật và theo tôi tới khu vực sách cấm?" Draco đảo mắt, tiếp tục tìm một cuốn sách khác có liên quan đến Pháp thuật Hắc Ám.



"Tôi cho là tôi có thể giúp đỡ được cho cậu Draco, nhưng tiếc là cậu chưa bao giờ nói cho tôi biết cậu đang tìm cái gì." Cánh tay đang lật sách của Tom dừng lại, "Draco, rốt chuyện là chuyện gì làm cậu không thể tin tôi thế hả? Tôi cho là giữa chúng ta không có tồn tại bí mật gì."

"Mẹ kiếp Tom, cậu cũng sẽ có bí mật không nói cho tôi nghe thôi, chẳng hạn như mấy cuộc tụ tập nhỏ của cậu với các bạn của cậu." Draco không hề ngẩng đầu lên.

Giọng của Draco mang theo một chút làm nũng khó nhận ra, Tom cười khẽ, đứng dậy và ngồi ở cạnh Draco, "Rồi, được rồi, tôi có thể hiểu tại sao cậu lại dỗi được chứ Draco?"

"Tôi sẽ không dỗi cậu chỉ vì Walburga rồi còn cả Avery, đừng có nói lời ngớ ngẫn đó."

Tom thờ ơ nhún vai, "Này, nhìn cái này đi, thú vị lắm đấy."

Hắn dùng đầu ngón tay di chuyển trên đoạn mô tả ở trong sách, đó là một quyển sách pháp thuật liên quan tới thuật giả kim, trên đó có nhắc tới một vài thuật giả kim có thể khiến người ta trở nên bất tử, Tom giống như bị mê hoặc với đoạn mô tả đó, thẳng tới khi Draco đẩy cánh tay của hắn.

"Cậu đang xem cái gì đó? À, thuật giả kim, lúc nào rồi mà cậu có hứng thú với thứ này hả?"

"Rất thú vị không phải sao? Sự bất tử-----" Tom nhét cuốn sách trong tay vào ngực của Draco, "Đọc thử đoạn này đi?"

Draco đảo mắt, cậu không có một chút hứng thú gì với việc bất tử cả, mẹ nó, cậu đã trải qua thời thơ ấu hai lần rồi, hơn nữa còn phải làm gia tinh vào lần thứ hai, điều này tuyệt đối không phải trải nghiệm thú vị gì.

"Thôi đi Tom, suy nghĩ kĩ đi, người xung quanh cậu đều chết đi còn lại mỗi mình cậu, một mình cậu, đó là việc tệ hại nhất đấy."

"Cậu không cần lo về chuyện đó Draco, nói cách khác, dù là ở thời điểm nào thì chúng ta đều ở bên nhau, mặc kệ là dùng cách thức gì, không bao giờ đơn độc."

Giọng nói trầm thấp của Tom vô cùng dễ nghe trong thư viện yên tĩnh này, giống như mang theo pháp thuật nào đó khó chống cự lại để dụ dỗ Draco, nhưng từ ngữ dùng giữa người yêu thế này lại làm Draco rợn người khi nghe thấy, tính cố chấp và sự điên rồ của Tom là điều mà Draco hiểu nhất, hắn có thể nói ra lời như vậy thì đó tuyệt đối không phải là nói đùa, còn Draco thì không hề muốn biến thành mặt rắn như Chúa tể Hắc Ám, cho dù nó làm cậu bất tử đi chăng nữa.

Cảm nhận được sự im lặng của Draco, Tom cho rằng cậu đang ngại, hắn đã sớm hiểu cái tật nói một đằng làm một nẻo của Draco. Kéo Draco vào trong ngực của mình, Tom lật cuốn sách pháp thuật về thuật giả kim cho cậu xem, "À, nếu cậu không thích bất tử, vậy thì đoạn này nhất định làm cậu cảm thấy hứng thú cho mà xem."

Nhờ vào ánh sáng từ đũa phép của Tom, Draco thấy rõ đuọc mô tả trên sách.

"Vật phẩm pháp thuật được chế tạo nhờ vào thuật giả kim có thể du hành thời gian, thú vị làm sao, ôi, nhưng thật đáng tiếc, chỉ là trên mặt lý thuyết."

Tom nói gì Draco đã không nghe rõ nữa, cậu nhìn mô tả trên sách, quả thật không dám tin đây là đáp án mình vẫn luôn đi tìm, nhưng là thuật giả kim chứ không phải Pháp thuật Hắc Ám, cậu có thể bảo đảm chiếc nhẫn của cha là vật phẩm Pháp thuật Hắc Ám, cả lão Malfoy cũng đã xác nhận điều này.

Có thể nhờ vào thuật giả kim để mở ra một con đường xuyên qua thời gian, có nghĩa là cậu có thể trở về mà không cần đến chiếc nhẫn của cha? Nhưng không hiểu tại sao, sau khi nhìn thấy cuốn sách này, Draco phát hiện ý muốn quay về đã không còn mạnh mẽ nữa. Kể cả cậu không đi, chỉ cần Tom không biến thành Chúa tể Hắc Ám, cha mẹ cậu vẫn sẽ sống tốt hoặc là có một đứa trẻ đáng yêu, nhưng đứa trẻ kia sẽ còn là mình sao?"

Draco đang suy nghĩ thì thấy Tom đột ngột tắt đũa phép, quyển sách trong tay bị Tom đoạt lấy và trả về lại giá sách.

"Suỵt!" Tiếng cảnh cáo của Tom truyền tới bên tai.

Cửa thư viện không biết từ lúc nào bị kẻ khác mở ra một cái 'két', tiếng bước chân ngoài cửa không có rõ ràng, rõ ràng là chủ nhân của tiếng bước chân cũng không muốn bị người khác phát hiện ra.

Một tiếng 'két' khác lại vang lên, cửa thư viện đã khép lại một lần nữa.



"...... Này, nhỏ tiếng coi, bị giáo sư thấy là đi đời luôn."

"Câm miệng, mày mới nói chuyện lớn đấy."

"Con mẹ nó, hai đứa mày câm hết cho tao."

Nghe tiếng nói cố tình đè giọng xuống kia, Draco nhướng mày lên, trong ba người đến đó có một người là White của Gryffindor, chà, đúng là oan gia ngõ hẹp ghê. Draco và Tom đều không di chuyển, dĩ nhiên hai người họ không ngờ tới việc có học sinh của Gryffindor chạy tới khu vực sách cấm, thậm chí là tận ba người.

"Mày xác định là có thể tra được tài liệu ở đây sao? Tên Phù thủy Hắc Ám đó?"

Draco là kẻ thù không đội trời chung đứng đầu danh sách của White, dĩ nhiên chỉ có mình White tự nhận, Draco tới bây giờ chỉ dành ánh mắt xem thường với tên Gryffindor này, thậm chí còn không nhớ được tên của đối phương, trong mắt của Draco, White còn không có cửa so với Weasley tóc đỏ của Gryffindor, chỉ vậy thôi.

Ngoại trừ White ra, Draco cũng thấy hai người kia rất quen, là học sinh của Gryffindor mà Draco không nhớ tên của họ.

"Dĩ nhiên rồi, mày không thấy bộ dạng của Malfoy bị dọa tới mức tè ra quần à? Đó nhất định là một tên Phù thủy Hắc Ám."

Tè ra quần?

Draco nghiến răng, cậu cảm thấy mình còn có thể nhịn được thì tuyệt đối không còn là Draco Malfoy nữa. Giống như phát hiện ra ý định của mình, Draco lập tức bị Tom ở sau lưng kéo vào trong ngực và còn bị Tom bịt miệng lại.

"Xem bọn họ muốn tìm gì đã." Giọng của Tom mơ hồ văng vẳng bên tai, nếu không cẩn thận lắng nghe thì Draco sợ là sẽ bỏ qua chúng.

"Nhưng chúng ta kiểm tra cuốn nào đây? Sách trong khu vực cấm quá nhiều."

"Nhỏ tiếng coi, tra mấy thứ tương tự phù thủy hắc ám hay Pháp thuật Hắc Ám gì đó, dù sao cũng liên quan thôi." White không chắc chắn lắm, nếu cái người Ông Kẹ biến thành không phải là phù thủy hắc ám, e là hắn không thể kiếm được gì trong khu vực sách cấm.

"Nói thật đi White, tại sao chúng ta lại phải đi mạo hiểm kiếm thứ này? Đó là chuyện của Malfoy."

"Nào, Malfoy sợ thứ đó, chúng ta điều tra xong rồi có thể xem đi hù tên đó."

Draco thật sự muốn vỗ tay cho chỉ số thông minh của bọn họ, đây là theo đuổi vĩ đại tới cỡ nào, làm trái với quy định trường để đi đêm vì muốn điều tra coi thử người mình sợ thật ra là ai.

Nhìn ba người kia giơ đũa phép rồi đi lật sách trong khu sách cấm mà không thèm dùng tới Bùa Ẩn Thân, Draco cảm thấy mình và Tom cẩn thận trên cả mức cẩn thận, nhìn ba đứa ngu Gryffindor này đi, đến cả tiếng lật sách cũng không thèm giấu.

"Tôi thấy quá nguy hiểm khi có bọn họ rồi, chúng ta có cần đi trước không?" Draco nhíu mày, nhìn ba tên Gryffindor đang nghiêm túc lật sách kia, việc họ bị bắt tại trận chỉ là vấn đề thời gian.

Đáng tiếc, không đợi Tom trả lời thì đã nghe cửa thư viện 'két' lên một tiếng vì có người đẩy mạnh.

"Ai ở trong đó?"



Là giọng của giáo sư Dumbledore, Draco bị Tom kéo vào góc khuất của giá sách để trốn. Cậu biết ngay là gặp phải Gryffindor tuyệt đối không phải chuyện gì tốt, con mẹ nó thiệt chứ, cuốn sách về thuật giả kim kia cậu còn chưa đọc kỹ nữa.

"Mau trốn đi!"

Ba tên Gryffindor thật sự bị hù chết khi nghe tiếng viện trưởng của mình, bọn họ vội vàng bỏ sách xuống và ngồi xổm, định dùng giá sách lớn che đi cơ thể của họ.

Ôi, đúng là một lũ đần! Nghe tiếng sách bị ném lên trên giá sách, Draco hận không thể nguyền lũ này vài đòn để tụi nó tỉnh táo một chút, đến cả Bùa Ẩn Thân còn không biết dùng thì cứ ra ngoài và ngoan ngoãn nhận lỗi đi, mắc mớ gì còn trốn theo kiểu ngu như vậy?

Dumbledore từ bên ngoài thư viện đi vào bên trong, ông không hề do dự đi thẳng đến khu vực sách cấm.

"Các trò, thầy thấy các trò cần giải thích một chút, tại sao đến giờ giới nghiêm không ở trong phòng của mình mà còn chạy tới thư viện?" Dumbledore đứng ở trước mặt White, nhìn hắn với vẻ không tán đồng.

"Em thành thật xin lỗi, thưa giáo sư." White thấy trốn cũng vô ích nên quyết định đứng dậy, hai Gryffindor khác trốn ở giá sách cách đó không xa cũng bị phát hiện.

"Thế thì, bây giờ đến phòng làm việc của thầy." Dumbledore chỉ ra phía ngoài cửa, ý bảo ba người Gryffindor đi ra trước.

Draco vừa định thở phào một hơi thì ánh mắt của Dumbledore đảo qua, Draco lo lắng tới mức không dám cử động một chút nào, tới mức có cảm giác nghe rõ cả tiếng trái tim mình đập.

Tác giả có lời muốn nói: Có bug hãy cho tôi biết, tôi sẽ nhanh chóng sửa chữa.

TB: Mẹ tôi hôm nay vậy mà nói với tôi rằng: "Cô gái à, cái con viết có người xem sao? Với trình độ ngữ văn của con lúc đi học? Chậc chậc......"

Tôi sau đó: "......"

Tôi thậm chí còn không dám nói là mình viết gì nữa o(丌^丌)o, tôi không chịu nổi tổn thương đâu!

Nhưng tôi yêu chuyện này quá mức rồi......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.