"Anh gọi tôi đến đây chỉ để khoe khoang cửa hàng nhàm chán của anh?", Snape nhướng mày với ông bạn già Lucius đang làm dáng như một con công trước tấm gương.
"Ồ thôi mà, tôi chỉ muốn mang cậu ra ngoài phơi nắng cho đỡ mốc meo trong căn nhà như cái ổ chuột đó.", Lucius cởi chiếc áo khoác bằng nhung quý giá màu xanh lục đậm rồi thay bằng chiếc khác màu xanh sẫm, "Thấy thế nào?"
"Tôi không thấy có bất cứ sự khác biệt nào giữa hai cái áo lòe loẹt ấy", Snape không kiên nhẫn nói.
"Đây là màu Emerald, còn đây là Shamrock cực kỳ khác biệt đấy. Nếu cậu còn không thay đổi cái khiếu thẩm mỹ nghèo nàn này đi sẽ không bao giờ tìm được bạn đời đâu.", Lucius thấm thía khuyên nhủ.
"Chuyện đó không cần anh lo." Snape hừ lạnh tính toán rời khỏi thì bắt gặp một tia sáng vàng lóe lên từ trên bàn trưng bày trang sức. Hắn chầm chậm tiến đến gần, cầm chiếc hộp chứa một đôi khuy măng sét được đính đá Sapphire vàng tinh xảo. Hai viên đá trong suốt với mặt cắt lấp lánh mang màu sắc của ánh bình minh, không có bất kỳ tạp chất nào tồn tại bên trong. Rất giống với...
"Ồ? Tôi rút lại lời nói vừa nãy. Ánh mắt tốt đấy!", giọng Lucius từ bên cạnh Snape vang lên, ông ta liếc về phía quản lý cửa hàng, "Ghi vào sổ cho tôi"
"Tôi sẽ trả lại tiền cho anh", Snape gật đầu với Lucius.
"Thôi mà, chỉ là một đôi măng sét, tôi với cậu phân biệt cái gì chứ, phải không?", Lucius gõ gõ gậy đầu rắn xua tay.
"Anh lại muốn cái gì?", Snape khiêu mi hỏi, hắn quá hiểu con công gian xảo này.
"Thuốc làm bóng tóc vừa rồi cậu làm cho tôi ít như vậy", Lucius ám chỉ, "Nhìn xem này, nhìn mái tóc khô xác xơ của tôi mà xem. Cậu không thấy nó đáng thương ư? Draco cũng sắp phải nhập học, cậu nỡ lòng nào để nó bị chê cười bởi mái tóc không được chăm sóc chỉnh tề hay sao?"
"Tôi không nghĩ có kẻ nào không có mắt chê cười người thừa kế của gia tộc Malfoy đâu", Snape trợn trắng mắt thỏa hiệp, "Tôi sẽ gửi chúng cho anh vào ngày mai."
"Tôi thay mặt Draco cảm ơn cậu nhé. Bây giờ tôi phải đi đón rồng nhỏ rồi, cứ tự nhiên lấy bất cứ thứ gì cậu muốn, bạn của tôi.", Lucius hài lòng rời đi.
Snape nhìn quanh đối với quần áo sang trọng diêm dúa trong cửa tiệm không có bất kỳ hứng thú nào. Xuyên qua cửa sổ dòng người đông đúc vẫn như cũ ngược xuôi đến đến dừng dừng lựa chọn hàng hóa nhưng tuyệt nhiên có một nơi không có ai dám lảng vảng lại gần, con đường âm u tăm tối của hẻm Knockturn. Gần như không có một ai...
Snape lao ra khỏi cửa hàng giận đùng đùng bước đi như cơn lốc đến nơi có một thân ảnh quen thuộc đang đứng ở đầu hẻm.
"Trò ở đây làm gì?", Snape quát lớn.
Harry giật mình quay đầu ngơ ngác nhìn Snape sau đó bị mắng cho một trận vì tật tò mò vào nơi không được phép tới. Thực ra oan quá là oan, cậu cũng không muốn tiến vào hẻm Knockturn. Cậu chỉ vừa chợt nhớ lại vài kỷ niệm trong quá khứ khi từng đi qua con hẻm này nên dừng lại có chút lâu mà thôi.
"giáo sư Snape, em thực sự không có ý định đi vào hẻm Knockturn đâu mà. Em chỉ nhìn một chút thôi." Harry nhẹ giọng giải thích.
"...", Snape lườm Harry không tin.
"Em đang muốn tìm một ít cỏ ánh trăng thầy có biết ở đâu bán không ạ?", Harry vội vàng hỏi.
Snape biết thừa Harry đang đánh trống lảng nhưng cũng không vạch trần, hắn chỉ hừ lạnh rồi chỉ đường, "Đi theo ta, ở tiệm dược liệu bình thường không bán đâu."
Harry hí hửng vì đã làm Snape thôi không để ý đến chuyện cậu đứng trước hẻm Knockturn nữa. Cậu vui vẻ chạy bước nhỏ theo chân người đàn ông cao lớn.
Snape dẫn Harry đến nơi bán những loại dược liệu cao cấp.
"Trò tính dùng cỏ ánh trăng làm gì?"
"Trung hòa chất độc của cây phụ tử", Harry nói trong khi kiểm tra chất lượng của cỏ ánh trăng.
"Trò tính làm thuốc bả sói?", Snape nheo mắt hỏi.
"uh huh", cậu gật đầu.
"Trò dùng nó để làm gì?", Snape nhíu mày.
"Chỉ là một cuộc làm ăn nhỏ. Em mới vừa biết được một cửa tiệm khá thú vị", Harry vừa ngửi đám cỏ vừa không để ý đáp.
"Tiệm sách của con sói Lupin?", Snape nghiến răng chất vấn.
"Thầy biết sao?", chết rồi! Sao lại quên mất khúc mắc giữa giáo sư Snape với chú Remus chứ, già rồi lẩm cẩm sao? Harry tự vỗ miệng mình trong đầu.
Snape hừ lạnh nhưng cũng không phản đối việc Harry bán thuốc bả sói do chính hắn phát minh cho tên sói ngu xuẩn kia. Hắn biết một người sói phát điên mang đến nguy hiểm cho xã hội cỡ nào. Nhưng biết là một chuyện có vui lòng hay không là một chuyện khác. Snape cũng không chào từ biệt mà đi thẳng ra khỏi cửa hàng.
Harry vội vã thanh toán tiền rồi đuổi theo. Thật vất vả mới theo kịp Snape, cậu níu lấy áo choàng hắn hô lớn.
"giáo sư Snape"
"Chuyện gì? Cậu muốn tìm nơi bán cỏ ánh trăng và tôi đã chỉ đường, cậu còn muốn gì ở kẻ hèn mọn nữa, cậu Potter?", Snape hằn học trào phúng.
"Em...", Harry gấp gáp không biết phải làm sao, trong phút chốc linh quang trong đầu cậu chợt lóe, "Em muốn mời thầy đến nhà của em."
"Sao cơ?", Snape tưởng lỗ tai mình nghe lầm.
Harry cũng thật ngỡ ngàng trước lời nói trong lúc vô ý thức của mình, nhưng cậu không hối hận. Harry cảm giác nếu như cậu không làm gì đó, Snape sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu. Nghĩ tới viễn cảnh Snape và cậu trở nên xa lạ, Harry không thể chấp nhận được.
"Ưm... hôm nay là sinh nhật của em", Harry lựa lời mà nói muốn xoa dịu cơn tức giận của Snape, "Em muốn mời thầy đến... bữa tiệc tối nay", cậu gật gật đầu trông mong nhìn Snape.
"Tôi không nghĩ các vị khách khác của cậu có thể chào đón một người như tôi đâu, cậu Potter", Snape mím môi tỏ ý từ chối.
"Dinh thự Potter sẽ luôn luôn mở cửa chào đón thầy, giáo sư Snape", Harry tự tin khẳng định.
"Cậu bạn nhỏ này... chuyện dinh thự Potter sẽ chào đón ai phải do tôi quyết định mới đúng chứ nhỉ?"
Một giọng nói tỏ vẻ khó hiểu vang lên sau lưng Harry, khi cậu quay người lại thì không chỉ cậu mà ba người đằng sau cũng đều sửng sốt.
James Potter nhìn đứa nhỏ trước mặt rồi lại quay nhìn thằng con mình qua lại hai ba lượt.
"Nếu mày muốn hóa trang thành cái chong chóng thì rạp xiếc rất vui lòng đón nhận thêm một tên hề mua vui đấy.", Snape trầm giọng mỉa mai.
"Severus", vị phu nhân tóc đỏ với đôi mắt xanh biếc đứng bên cạnh James lên tiếng một cách không đồng ý.
"Bà Potter", Snape gật đầu lạnh nhạt chào người đã từng là bạn thân nhất của mình.
"Xin hãy tha thứ cho chồng của tôi nhé, anh ấy chỉ quá bất ngờ thôi", Lily Potter mỉm cười bước lên hòa giải.
"Đâu phải chỉ giống không đâu, cơ bản là hai giọt nước. Ừm, nếu không tính màu mắt. Cháu tên là gì đứa nhỏ?", James vỗ trán trầm trồ.
"Harry Potter", Harry giật giật môi.
"A? Anh cũng tên là Harry Potter sao?", thằng nhỏ đứng đằng sau James ló đầu ra hưng phấn hô.
"Cháu đến từ đâu? Ba mẹ cháu là ai? Chú có thể gặp bọn họ không?", James hưng phấn tiến lên bùm bùm hỏi.
"James, anh đang làm thằng bé sợ đấy!", Lily nhíu mày ngăn cản chồng mình rồi dịu dàng nhìn sang Harry và Snape, "Hôm nay là sinh nhật của con trai tôi, nó cùng tên với cháu đấy Harry. Thật là một sự trùng hợp thú vị. Tối nay chúng tôi tổ chức một bữa tiệc sinh nhật nhỏ, chúng tôi sẽ rất vui nếu hai người có thể tham dự đấy."
"Thật xin lỗi nhưng tôi và trò Potter đã có kế hoạch khác cho tối nay rồi. Tạm biệt, bà Potter", Snape thẳng thừng từ chối.
"Đúng vậy", Harry lấy lại tinh thần cứng người gật đầu chào James cùng Lily rồi rời đi cùng với Snape. Để lại hai cha con nhà Potter tiếc nuối thở dài nhìn theo.
"Đừng buồn con yêu. Cậu bé ấy cũng đang học tại Hogwarts đấy, con sẽ gặp lại cậu ấy khi đến trường thôi.". Lily yêu thương xoa xoa mái tóc xù xù của con trai cô.
"Anh phải về nhà kiểm tra lại cây gia phả mới được.", James xoa tay hầm hè tỏ vẻ nhất định phải chứng minh Harry là người nhà Potter.
Lily cũng rất đồng tình với ý kiến của chồng, cô nhìn về hướng Harry rời đi. Vừa nãy khi chạm vào mắt đứa bé đó, lòng cô khẽ nhảy lên một cái, nghe thì có vẻ điên rồ nhưng nó giống như... là đứa trẻ cô mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày sinh ra nhưng lại không có cơ hội chăm sóc vậy.
...
"Harry Potter", Snape quát lớn.
"A? Thật xin lỗi, vừa rồi thầy mới nói gì vậy?", Harry giật mình áy náy nói.
"Trò không cần phải tỏ ra tiếc nuối đến vậy. Chỉ cần quay lại nói với gia đình Potter, bọn họ sẽ sẵn sàng lấy thêm một cái đĩa ăn cho trò.", Snape bực mình quay đầu đi.
"Em không có. Em chỉ... thật bất ngờ khi lại có thể gặp được những người khác mang họ Potter ngoài em ra thôi", Harry ngập ngừng mờ mịt nói.
Snape nhìn dáng vẻ cô đơn của Harry nhíu mày không biết phải làm sao, "Còn không biết trò và họ có liên quan gì đến nhau không đâu"
"Thầy nói đúng", Harry bất đắc dĩ mỉm cười, "Thầy còn muốn mua gì ở hẻm Xéo nữa không ạ?"
"Không"
"Vậy chúng ta đến nhà em nhé?", Harry cười đề nghị.
"Ta đồng ý đến nhà trò khi nào?", Snape nhướng mi.
"Vừa nãy thầy đã nói có kế hoạch VỚI EM tối nay mà?", cậu ấm ức lên án.
"Thôi được rồi", Snape bại trận dưới ánh nhìn chăm chú của Harry.
"Em có thể chứ?", Harry đưa nay đến trước mặt Snape.
Snape cố bỏ qua tư thế quỷ dị của hai người lúc này nắm lấy tay Harry. Vừa chạm vào làn da nhẵn mịn, cảm nghĩ của hắn trước khi biến mất đó là sao tay của thằng nhóc này lại lạnh như vậy?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]