Chương trước
Chương sau
Draco đang trên đường trở về thì bắt gặp chủ nhiệm của nó trầm mặc đứng trước cửa sổ hành lang không biết đang nghĩ gì.

"Chủ nhiệm", nó tiến lên chào hỏi tò mò nhìn ra ngoài cửa kính, hướng cửa không tốt lắm khung cảnh tối thui chả có gì xem chả hiểu sao ông nhìn ngắm đến nhập thần như vậy.

"Trò đi ra đây làm gì?" Snape cúi xuống nhìn nó.

"Con dẫn anh Harry đến thư viện. Thầy biết mấy người Ravenclaw thế nào mà, suốt ngày ôm sách thôi." Draco nhún vai, "Baba đang gọi, con đi trước nhé!"

"Ừ, đi đi." Snape gật đầu.

Hắn đứng đó thêm một lúc, nghĩ tới gì đó lại nhấc chân đi lên cầu thang. Khi hắn đến trước thư viện chợt nghe thấy tiếng nhạc, khẽ khàng mở cửa Snape sửng sốt khi nhìn thấy thiếu niên khiến tâm trí hắn xáo động suốt thời gian qua đang ngồi trước cây đại dương cầm bên cửa sổ. Những ngón tay thon dài tái nhợt lướt nhẹ trên phím đàn, từng nốt nhạc theo tiết tấu lúc nhanh lúc chậm từ đó mà vang lên.

Snape bất giác bước lại gần, con ngươi tham lam gắt gao gắn chặt lên thân ảnh trước mặt. Ánh trăng mỏng manh hắt vào từ cửa sổ sát đất chiếu lên gò má trắng nõn gần như trong suốt, người đang đàn giống như đã nhận ra hắn vừa tới. Cậu ngẩng đầu lên mỉm cười. Đôi mắt vàng kim như ánh bình minh hiếm có dịu dàng nhìn hắn khiến Snape có cảm tưởng như đang chứng kiến tạo vật đẹp đẽ nhất của tạo hóa. Mà hắn chỉ là một con rắn ti bỉ, xảo quyệt vọng tưởng muốn chiếm đoạt báu vật quý giá ấy. Người như hắn suốt cả đời chỉ có thể trốn trong bóng tối âm u, lạnh lẽo có thể xứng đáng sao? Quay cuồng trong mớ suy nghĩ tự ti ngổn ngang trong đầu, Snape cứ chôn chân chăm chăm ngơ ngác ngắm nhìn Harry.

Chỉ liếc Snape một chút, Harry lại cúi đầu tập trung vào bản nhạc. Ngón tay cậu nhẹ nhàng nhảy múa giữa những phím đàn đen trắng, giai điệu chậm rãi từ từ nhanh dần. Âm thanh uyển chuyển nhảy nhót như một đứa trẻ nghịch ngợm nhưng lại làm cho người ta cảm nhận được nỗi buồn man mác như có như không. Nó đưa người nghe như trải qua thăng trầm của cả một đời người từ lúc còn là trẻ thơ vô ưu vô lo đến những năm tháng nhiệt huyết tuổi thanh xuân trải qua mưa giông bão bùng khó khăn vùi dập cuối cùng vượt qua tất cả trưởng thành như đóa hoa dại kiên cường tỏa hương sắc rực rỡ. Thật giống như người đang đàn khúc nhạc này, tính cách mềm mại, ôn hòa nhưng thực tế lại cứng cỏi, kiên định không dễ bị bi thương hạ gục hơn bất cứ ai. Bề ngoài chỉ mới hơn mười ba tuổi nhưng ánh mắt cậu toát lên sự từng trải, vô số ngọt bùi đắng cay trong cuộc đời đều đã bị năm tháng lắng đọng lại chỉ còn mạnh mẽ và bình thản. Sự đối lập bí ẩn thật thu hút người ta muốn tìm hiểu xem cậu đã trải qua những gì mà trở nên xuất sắc, hơn người đến thế.

Khúc nhạc kết thúc mà hai người dường như vẫn còn đang đắm chìm trong những giai điệu quanh quẩn vấn vít bồi hồi bên tai. Harry lấy lại tinh thần trước tiên, cậu khẽ vuốt ve phím đàn một cách hoài niệm. Sau khi ly hôn, cậu đã đi du lịch khắp nơi, trong một lần đến với một quốc gia xinh đẹp ở phương đông cậu đã có dịp được nghe bản nhạc này do chính tác giả hòa âm. Lúc đó cậu đã nghĩ nếu giáo sư Snape còn sống có lẽ thầy sẽ thích nó.

"Khúc nhạc này là trò sáng tác sao?", Snape hồi thần giật mình hỏi.

"Thầy đề cao em quá rồi." Harry bật cười, "Thầy thích nó chứ?"



"Khó mà không xiêu lòng trước một tác phẩm nghệ thuật xuất sắc như vậy. Bản nhạc này có tên chứ?", hắn trầm giọng đáp.

Harry mỉm cười, quả nhiên...

"Nó tên Vũ điệu loài hoa. Em ngẫu nhiên nghe được trong một lần đi du lịch. Nó không nổi tiếng lắm, không nhiều người biết về nó. Ngay cả người sáng tác nếu không nhìn thấy người đó chơi nhạc cũng không ai nghĩ rằng ông ấy là một nhạc sĩ. Tuy không hề được công nhận nhưng ông vẫn không ngừng viết ra những giai điệu tuyệt đẹp thế này." Harry khẽ chuyển mắt liếc nhìn Snape.

Trái tim của Snape đập liên hồi trước ánh mắt lưu luyến khó hiểu của Harry, hắn cúi đầu ho khan để che giấu sự không tự nhiên của mình, "Một người thú vị, nếu có cơ hội ta cũng muốn gặp tác giả một lần."

"Người đó...", Harry do dự, bây giờ vẫn còn đang đi học thì phải... vì bản nhạc này phải đến 20 năm sau mới được sáng tác.

"Thật đáng tiếc", Snape hiểu lầm sự trầm mặc của Harry.

"???", Harry nghiêng đầu khó hiểu, đáng tiếc gì cơ?

"Trò cảm thấy bữa tiệc như thế nào?", Snape đổi đề tài.

"Nói thật thì nó khá làm nhàm chán. Em nghĩ nó không hợp với em chút nào." Cậu lắc đầu.

"Nếu đã thấy không hợp thì đừng có tham gia vào những sự kiện như thế này nữa." Snape cau mày nói.

"Tò mò thôi, em cũng không định tham gia nữa đâu. Rất mệt." Cậu nhún vai.

Ánh sáng đủ màu sắc chợt hắt vào từ những ô cửa sổ, từng chùm pháo hoa được phóng lên cao thắp sáng bầu trời đêm, bất giác đồng hồ đã điểm 12 giờ.

"Giáng sinh vui vẻ, giáo sư Snape", Harry ngắm nhìn pháo hoa cười nói, "Thật đẹp phải không?"

"Đúng vậy" Snape trả lời mắt chưa từng liếc ra ngoài cửa sổ lấy một lần.

Pháo hoa dần tắt, không khí yên lặng dần trở nên lúng túng. Snape ho nhẹ lấy ra một chiếc hộp nhỏ, "Quà Giáng sinh, cho trò."

"Lại là Phúc lạc dược?", Harry cười híp mắt nâng nâng cái hộp phán đoán.

"Không thích thì đưa đây." Hắn lườm cậu.



Harry đảo mắt nghịch ngợm nhìn Snape, "Không, thầy đã tặng rồi nó là của em. Như vậy... coi như bản nhạc vừa rồi là quà Giáng sinh tặng thầy nhé?"

"Rất vinh hạnh", Snape nhếch môi gật đầu.

"Đùa thầy thôi", cậu phì cười đưa ra một cuộn da dê, "Sao em có thể qua loa như thế được. Đây là bản đồ các loại dược liệu trên toàn thế giới. Tặng cho thầy."

Snape nhận lấy lật xem lại không hứng thú lắm, "Nó rất tốt nhưng ta lại thích bản nhạc vừa rồi hơn."

"Chỉ là một bản nhạc, bất cứ khi nào thầy muốn em sẽ đàn cho thầy nghe." Harry vô tư nói.

"Harry, em..." Snape hít sâu một hơi, em có thể đừng làm những việc có thể gây hiểu lầm như thế nữa được không? Đừng xinh đẹp như vậy cũng đừng tốt đẹp như vậy. Em cho tôi hi vọng rồi đến lúc em rời đi tôi phải làm sao?

"Sao thế?", Harry nghiêng đầu hỏi.

"Không có gì", Snape mím môi.

Lúc này Dobby xuất hiện cúi rạp người, "Các vị khách tôn quý, chủ nhân tìm hai ngài đã lâu. Mời hai ngài trở lại phòng khiêu vũ ạ."

"Chúng ta trở về thôi. Để chủ nhà phải chờ là một hành động thất lễ." Snape dẫn đầu bước ra khỏi thư viện.

...

Bữa tiệc kết thúc lúc 4 giờ sáng, ba tiếng đồng hồ sau Harry ngồi thảnh thơi khuấy cốc cà phê đen đặc trong một quán trọ nhỏ ở ngôi làng Little Hangleton.

"Thật lạ khi được đón tiếp khách du lịch ở khoảng thời gian này trong năm." Ông chủ quán vừa lau những chiếc kệ để rượu vừa nói chuyện với vị khách trẻ tuổi duy nhất trong quán.

"Đối với một người cô đơn lại ưa thích mạo hiểm thì đây chính là khoảng thời gian không thể nào thích hợp hơn." Harry mỉm cười.

"Tùy cậu thôi nhưng tôi không cho là có phong cảnh nào đẹp ở ngôi làng nhỏ này vào mùa đông đâu." Ông chủ nhún vai.

"Cũng không hẳn. Tôi nghe nói, ở đây có một ngôi nhà ma rất nổi tiếng." Cậu nhỏ giọng gợi ý.



"Cái chòi hoang của nhà họ Gaunt. Cái này tôi khuyên thật lòng, cậu đừng có tò mò mà đi đến đó. Chết đấy!" ông chủ hướng Harry khuyên nhủ.

"Căn nhà đó có ma thật à?" Harry hứng thú hỏi.

Ông chủ nhà trọ cuối cùng cũng dừng tay ngồi xuống cạnh Harry bắt đầu tám chuyện, "Cái này tôi cũng chỉ nghe ông nội tôi kể lại thôi. Cách đây 50 năm, ngôi làng này có một gia đình cực kì quái gở sinh sống. Ông bố tên Marvolo Gaunt cùng hai người con một trai, một gái tên lần lượt là Morfin Gaunt và Merope Gaunt. Tất cả đều là người điên suốt ngày đóng đinh mấy con rắn lên cửa. Sau đó người cha và đứa con trai trong nhà đi tù còn cô con gái dụ dỗ con trai của điền chủ trong làng cùng chạy trốn. Ông tôi nói đó là chuyện cực kỳ tai tiếng hồi đó, mọi người trong làng không thể nào hiểu được tại sao cậu chủ nhà Riddle nổi tiếng đẹp trai lại đi cùng với người phụ nữ vừa điên vừa xấu ấy. Quả nhiên không đến mấy năm cậu chủ Riddle hối hận trở về. Nhà Riddle cũng quá đen đủi lại dính vào cái nhà xui xẻo đó, người con trai Morfin Gaunt sau khi đi tù trở về đã nổi điên giết chết toàn bộ người nhà Riddle đến một con chó cũng không tha. Gã bị bắt nghe nói chết trong tù, ngôi nhà Gaunt bỏ hoang từ đó. Ban đầu tôi cũng không tin nhà đó có ma đâu nhưng chính mắt tôi đã thấy. Hơn mười năm trước tôi có việc đi ngang qua, lúc đó đang có một cơn bão căn nhà đột ngột bốc cháy thế mà mưa to tầm tã cũng không thể dập tắt. Rồi tôi nghe thấy một tiếng thét ghê rợn phát ra từ phía ngôi nhà, không phải chỉ mình tôi đâu ai trong làng cũng nghe thấy hết. Tin tôi đi, căn nhà đó có ma thật đó đừng có bén mảng lại gần."

"Nghe thật là thú vị." Harry tỏ vẻ nghi ngờ.

"Cậu cứ không tin đi. Căn nhà đó ở sâu trong rừng phía bắc Little Hangleton, ra khỏi quán rẽ phải đi hết đường là tới. Nếu cậu có gặp phải cái gì thì đừng có trách sao tôi không báo trước đấy." Ông chủ thấm thía nói.

"Cảm ơn, nhưng chắc là tôi sẽ không gặp phải vấn đề gì đâu." Harry cười không cho là đúng, cậu uống hết cốc cà phê, để vài tờ bảng Anh lên bàn sau đó rời đi.

Ông chủ quán nhìn bóng lưng cậu thanh niên thoạt nhìn chỉ khoảng hai mươi mấy tuổi đầu thở dài lắc đầu, người trẻ tuổi đúng là không biết sợ mà.

*Thận: Đây là nguyên mẫu của bản nhạc Vũ Điệu Loài Hoa. Mình rất thích bài này, nghe thử đi hay lắm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.