Chương trước
Chương sau
Trong văn phòng giáo sư Phòng chống nghệ thuật hắc ám, Sirius duỗi eo ngồi phịch xuống ghế sô pha bằng da mềm mại rồi thở dài một hơi. Công việc chuẩn bị cho trận đấu cuối cùng cơ bản đã xong, y có thể lén nghỉ ngơi trong vòng một giờ trước khi trở lại vị trí tuần tra. Remus tiến tới đưa cho y một tách trà nóng đau lòng nhìn quầng thâm đen dưới mắt của Sirius.

"Công việc vất vả lắm sao?" Anh hỏi.

"Cũng không có gì, chỉ là mấy người nước ngoài đó quá phiền phức. Cái gì cũng muốn, mình có phải phục vụ của họ đâu." Sirius phàn nàn.

"Ráng thêm hôm nay nữa thôi." Remus mỉm cười.

Sirius nắm lấy bàn tay chai sạn của anh ngả ngớn xoa nắn, "Chừng nào xong việc chúng ta đi du lịch đi. Mình nghe nói..."

"Anh!!!!" Regulus xông vào bức tranh trong văn phòng gào lên.

"Reg, có chuyện gì vậy?" Sirius giật nảy mình.

"Mau lên đến xem Harry. Đôi mắt của cậu ấy đang chảy máu." Regulus vội vã nói.

"Harry nào?" Y sốt sắng hỏi.

"Harry lớn." Regulus mau chóng trả lời.

"Mắt chảy máu?" Remus lẩm bẩm rồi hoảng hốt la lên, "Chúng ta mau tìm Lily."

Cả hai người cùng chạy qua phòng Lily và James, may mắn bọn họ đều ở. Qua loa thông báo tình hình cả đoàn người vội vã đi đến tháp Ravenclaw.

"Cậu nói rõ xem nào. Mắt Harry làm sao?" Lily lo lắng gặng hỏi.

"Reg nói mắt Harry chảy máu. Cụ thể mình không biết, ngày xưa có lẽ mắt của Harry từng bị tổn thương nghiêm trọng không biết giờ có ảnh hưởng gì không." Remus đáp.

"Tổn thương nghiêm trọng?" Cô vừa chạy vừa hỏi.

"Ừm..." Anh có chút ngập ngừng không biết có nên nói hay không.

"Remus Lupin" Lily hét lên.

"Mắt của Harry từng có màu xanh lục rất giống cậu nhưng sau đó bị... bị... lấy ra khỏi cơ thể ngoài ý muốn..." Anh căng não tìm từ.

"Sao... sao cơ?" Có gì đó trong lòng Lily đứt phựt một tiếng, cô không thể tin nổi trừng Remus. Cái gì gọi là lấy ra khỏi cơ thể ngoài ý muốn, đó còn không phải bị móc sống ra sao?

"Con ơi" Lily thốt lên một tiếng rồi phóng đi như một cơn gió, ngay cả những người được huấn luyện đặc biệt như James và Sirius cũng không đuổi kịp.

"Làm sao cậu biết?" So với Lily, James tuy rằng vẫn bàng hoàng nhưng có phần bình tĩnh hơn.

"Halloween năm ngoái Harry bị một ông kẹ tấn công. Nó hiện ra cảnh mà thằng bé ám ảnh nhất." Remus vội giải thích.

"Từ tận Halloween năm ngoái, sao cậu không nói với mình?" James chất vấn.

"Harry luôn phủ nhận chuyện đó nói đó chỉ là ảo ảnh. Đó là chuyện riêng của thằng bé mình không tiện kể ra ngoài." Remus áy náy nói.

"Ông kẹ không thể tạo ra ảo ảnh nó chỉ phản ánh nỗi sợ cậu biết mà." James nhíu mày.

Tất cả không nói gì nữa mà tăng tốc đuổi theo Lily hướng đến tháp Ravenclaw.

...

Harry làm biến mất những băng vải dính máu, dọn dẹp sạch sẽ căn phòng của mình. Khi cậu vừa mới mặc vào bộ quần áo vận động thì bên ngoài vang lên tiếng ồn ào còn có giọng của Lily đang gọi tên của cậu.

"Harry" Lily gần như nhào đến ôm lấy mặt Harry khi cậu vừa mở cửa phòng.

"Lily, có chuyện gì vậy?" Harry tỏ ra ngạc nhiên.

"Mắt của con có sao không? Mau để cô xem." Lily rút đũa phép muốn ếm thần chú kiểm tra lên người cậu.

"Lily, cháu không sao. Là do chú Regulus hiểu lầm thôi." Cậu ngăn cản cô.

"Không sao cũng để cô kiểm tra." Lily sẵng giọng nói.

Harry đành bất đắc dĩ để Lily phóng hàng tá thần chú lên người mình.

"Thấy chưa. Cháu bảo mà." Harry nhẹ nhàng nói.

"Nhưng mà mắt của con..." Kết quả biểu hiện ra đúng là không có gì nhưng Lily vẫn canh cánh trong lòng việc mà Remus đã nói.

Harry nhìn Remus đứng ở phía sau lo lắng trông lại đây liền hiểu.

"Remus, cháu đã nói điều chú thấy không phải là thực mà." Cậu nhẹ nhàng oán trách.

Harry quay lại nhìn Lily, con ngươi cậu co lại thành một đường thẳng. "Cô nhìn xem, đây là năng lực bẩm sinh của cháu. Cô là lương y thì chắc chắn cũng biết đôi mắt đã mất đi dù có phục hồi lại cũng không thể có được năng lực đặc thù này."

"Ưm..." Lily bị Harry lừa phỉnh gượng gạo gật đầu.

"Yên tâm, cháu không sao đâu." Harry mỉm cười trấn an cô.

James tiến đến gần đặt tay lên vai cậu. "Harry, chúng ta rất lo lắng cho con. Nếu có chuyện gì xảy ra cứ nói với chú. Không cần ngại."

"Cảm ơn hai người." Cậu gật đầu cảm kích.

"Anh Harry? Ba, mẹ?"

Harry vội quay đầu về phía cửa, nhóc Harry đang mở to mắt nhìn cậu. Nghĩ tới tư thế của bản thân và ba mẹ của nó Harry bước lên sốt sắng nói. "Harry, để anh giải thích."

"Khỏi. Em biết rồi." Nó phồng má dậm chân gạt phắt đi. Nó chính là trông thấy mấy người lớn từ đàng xa mới chạy theo đến đây. "Ba mẹ chính là lén con đến cổ vũ cho anh Harry chứ gì. Quá đáng con cũng muốn tới mà."

"Anh ơi, cố lên nhé" Nói xong nó ôm chầm lấy Harry, cậu ngơ ngác một chốc lát rồi vươn tay ôm lại nó.

"Ừ" Vùi mặt vào mớ tóc bông xù của Harry trái tim cậu chợt trở nên mềm mại đi thật nhiều.

Lily đứng bên cạnh nhịn không được vòng tay ôm lấy hai đứa nhỏ, James thấy thế liền làm theo. Sirius ham vui cũng nhảy vào.

"Mộng mơ, đến đây nào." Y vẫy vẫy tay rủ rê.

"Như vậy không tốt lắm đâu." Tuy nói vậy như Remus vẫn tiến đến thực hiện cái ôm tập thể của mọi người. Cả đám dồn lại một cục trông đến là mắc cười.

"Cám ơn mọi người." Từ giữa những vòng tay Harry phát ra tiếng cười khúc khích. "Buông ra thôi nào sắp đến giờ thi đấu rồi."

Đến lúc này đám người mới thôi không ôm nữa, Lily nắm lấy tay Harry vui vẻ nói. "Đi thôi, chúng ta đưa con đến sân vận động."

Harry tươi cười gật đầu đồng ý. Khi ra đến cổng ký túc xá Ravenclaw đoàn người bắt gặp một người đàn ông áo đen đang đứng đợi.

"Severus" Harry vui vẻ gọi sau đó chạy đến bên cạnh Snape.

"Chuẩn bị xong chưa?" Hắn hỏi.

"Xong rồi." Cậu gật mạnh đầu.

"Mọi sự lấy an toàn bản thân làm trọng. Không cần ham thứ hạng." Hắn dặn dò.

"Em biết." Harry nắm lấy tay Snape cùng hắn đi lên trước.

James đi sau nhìn cảnh này nghiêng đầu sang chỗ Sirius nói nhỏ. "Sao mình thấy cay cú quá đi mất."

"Không phải chỉ mình cậu đâu." Sau khi thân thiết với Harry hơn, Sirius dần coi trọng cậu giống như con đỡ đầu của y. Và việc Harry bị Snape bắt cóc mất làm y không dễ chịu chút nào.

Thế là hai ông bố cứ dài mặt ra nhìn hai bàn tay của Snape và Harry đan vào nhau suốt quãng đường.

Trận thi đấu cuối cùng của giải Tam pháp thuật được tổ chức tại sân Quidditch của Hogwarts. Cả khu vực rộng lớn đã được cải tạo lại, hàng nghìn cây bụi được trồng xuống và cắt tỉa vuông vức trông xa như những bức tường xanh mướt làm bằng lá vậy. Vì tính chất ngoại giao đặc biệt quan trọng của giải đấu mà trận cuối cùng này có thật nhiều quan chức cấp cao trong Bộ pháp thuật nước Anh và các nước châu Âu cùng tham dự. Bọn họ ngồi trên một khán đài cao, các học trò và khách mời của ba trường thì ngồi ở vị trí thấp hơn.

Hôm nay Ludo Bagman không có ở đây, có người nói ông ta đã khăn gói trốn nợ vì đã lỡ mượn tiền của những yêu tinh và nướng sạch vào những trò cá cược. Ngay cả Barty Crouch cũng vắng mặt nốt, mọi thứ cứ rối tung hết cả lên. Bộ trưởng Fudge đã rất tức giận, cuối cùng ông đành phải lệnh cho trợ lý thực tập mới của mình, Percy Weasley, lên sân khấu phụ trách làm người dẫn chương trình.

"Xin chào quý ông quý bà, chào mừng đến với trận chung kết giải đấu Tam pháp thuật. Bây giờ xin mời bốn nhà vô địch của chúng ta đến vạch xuất phát."

Percy căng thẳng đứng trên bục nhạt nhẽo máy móc giới thiệu phần mở đầu bằng chất giọng đều đều khiến ai cũng phải lắc đầu ngao ngán. May mắn khi các nhà vô địch bước ra đã cứu vãn được bầu không khí sượng ngắt của chương trình. Đám đông hò reo như điên dại gọi to tên của tuyển thủ mà mình ủng hộ.

Tiến lên đi Krum, lên đi Krum...

Đàn anh Diggory...

Fleur, Fleur, Fleur,...

Em yêu anh Harry Potter...

"Và bây giờ, xin các vị giữ im lặng. Nhiệm vụ cuối cùng, các nhà vô địch phải vượt qua mê cung và các chướng ngại để lấy được chiếc cúp Tam pháp thuật được giấu ở trung tâm mê cung." Percy lại một lần nữa làm chùng xuống bầu không khí. "Nhờ điểm số vượt trội ở cả hai vòng thi trước, Harry Potter sẽ là người đầu tiên tiến vào mê cung."

Harry hít sâu bình tĩnh chậm rãi bước qua cửa mê cung, phía sau cậu những tán lá tự động mọc ra đan xen chặn lại lối đi mà cậu vừa tiến vào. Những âm thanh ồn ã xung quanh chợt im bặt, nhiệt độ không khí giảm xuống đột ngột. Đây đó trong bụi cây truyền đến tiếng sột soạt, ngẫu nhiên còn có tiếng động vật đập cánh. Dưới ánh sáng le lói từ đầu đũa phép, cảm giác có chút rợn người. Harry nhanh chóng bước đi qua những bức tường lá cây, cậu cần phải đến trung tâm của mê cung trước những người khác. Đi qua một ngã rẽ, sau khi dễ dàng xử lý đàn quái tôm đuôi nổ Harry gặp được Cedric đang vật lộn với một con Thunderbird.

"Expelliarmus" Harry đánh văng con chim trước khi nó kịp cào vào mặt Cedric.

"Cám ơn em." Anh thở phào nói.

"Thực xin lỗi." Cậu áy náy nhìn anh.

"Sao..." Cedric chưa kịp cảm thấy khó hiểu thì một tia sáng lóe lên.

"Stupefy" Harry nhìn Cedric đổ rạp xuống đất cho anh thêm một bùa chú giữ ấm bắn tín hiệu cầu cứu rồi rời đi.

Cậu không gặp phải khó khăn nào quá lớn trước khi tìm được chiếc cúp Tam pháp thuật đặt tại trung tâm của mê cung. Nhưng khi cậu tính toán đến gần cầm lấy nó thì ở phía đối diện Cedric lại xuất hiện từ phía sau bức tường cây. Harry sửng sốt tung về phía anh vài câu thần chú nhưng lại bị Cedric né được. Cậu tăng nhanh tốc độ, Cedric cũng vậy hai người gần như chạm vào chiếc cúp cùng một lúc và biến mất trước ánh mắt thất vọng của Krum khi anh vừa chạy tới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.