"Mình nói chớ, hai người đó mắc cái chứng gì vậy...?"
Má Ron khẽ co giật, khiến những nốt tàn nhang dường như đang nhảy nhót. Hermoine không cần phải nhìn lên để đoán xem cậu chàng đang ám chỉ điều gì. Gryffindor tóc đen và Slytherin tóc bạch kim được xếp thành một nhóm, đang đối diện nhau qua cái vạc – nói chính xác là, Harry Potter, mục tiêu của Giáo sư Độc dược, đang vui vẻ tham gia vào một chút trò đùa vô thưởng vô phạt, nghịch ngợm phá phách, trong khi bạn cùng nhóm của cậu là Draco Malfoy đang vật lộn tới mức trán nổi gân xanh để giữ cho bài tập trên lớp của họ không biến thành một vũng bùn vô dụng.
Và thỉnh thoảng họ lại trao đổi những cuộc trò chuyện kiểu như vậy.
"Đủ rồi Potter! Tôi nói đủ rồi là đủ rồi!"
"Hả, ý cậu là gì vậy? Malfoy?"
Ron liếc nhìn giáo sư Độc dược có vẻ mặt ảm đạm qua khóe mắt, trong lòng nghĩ tới một con dơi già. Trong lòng thầm nghĩ: làm ơn nhất định phải nhìn cho rõ ràng, cái thằng đang chớp chớp mắt và đang cố nhịn để không cười kia, cái thằng có đôi mắt xanh trông có cẻ ngây thơ kia chắc chắn không phải là một Gryffindor, vì vậy làm ơn đừng có một điểm nào của nhà Gryffindor bị trừ ở đây cả.
"Tay của bồ đã dừng lại rất lâu so với thời gian để có thể nghiên cứu một cái gì đó từ trong sách, Ron. Mình không muốn giáo sư Snape bắt được bất kì lí do gì để trừ điểm Gryffindor đâu."
"... Về việc đó, mình nghĩ là ổng có rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hpdrahar-tinh-yeu-bat-dau-tu-su-co-doc-duoc/1047339/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.