Harry đột nhiên rất hứng thú với việc ôn tập, Hermione rất hài lòng với điều đó, mỗi ngày sau giờ học, cô kéo Ron và Harry đến thư viện. Ron khổ sở, không hiểu sao Harry lại liều mạng học hành chăm chỉ, bạn gái ngày nào cũng nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ nên Ron không dám lười biếng. Draco và Harry lại lần nữa xa cách, khiến cho mọi người khó hiểu, không dám suy đoán quan hệ giữa hai người họ.
Bất tri bất giác, đã tới Giáng sinh.
Những học sinh lần lượt về nhà, tòa lâu đài thường sôi động bỗng trở nên trống trải và im ắng. Một mình đi dạo trên hành lang, Harry không khỏi xoa xoa vết cắn, vốn gần như không nhìn thấy ở sau gáy, cảm thấy có chút thất vọng. Một số thứ đã thay đổi một cách âm thầm, cậu không muốn mất Draco, vì vậy Harry đã chọn cách tránh xa. Nhưng dù cậu và Draco có cố gắng thế nào, thì khi vết cắn ấy xuất hiện, hai người đã không thể quay đầu.
Cảm giác được đánh dấu rất tuyệt, giống như ăn một ly kem mát lạnh vào ngày hè, hoặc ngồi bên lò sưởi ấm áp uống một ngụm bia bơ mát lạnh. Đó là sự mãn nguyện, là sự thả lỏng dường như không còn phải lo lắng về mọi thứ.
Harry biết không chỉ có cậu, Draco cũng tận hưởng cảm giác khi đánh dấu. Mỗi đêm khi học bù, luồn pheromone mơ hồ của Alpha vô thức bao quanh cậu, vuốt ve cậu, thăm dò cậu. Harry vừa thích thú vừa lo lắng, bởi vì đó chỉ là bản năng tiềm thức của Draco.
Đó là một bản năng mà họ không thể kiểm soát.
Có lẽ cậu nên thử với một Alpha khác. Có những Alpha mà cậu biết ở các học viện khác trong trường, họ là người tốt, chắc chắn họ sẽ sẵn sàng giữ bí mật cho cậu. Harry hỏi qua Hermione, khi đánh dấu tạm thời với một người có độ xứng đôi thấp, thì sẽ không có cảm giác gì, thậm chí nếu họ không gặp nhau hàng ngày, thì họ chỉ đôi khi thấy nhớ đối phương thôi, sẽ không cảm thấy quá khó chịu.
Bằng cách này, sau khi cậu vượt qua thời kỳ phân hóa, ngay cả khi cậu và Draco không thể trở về như xưa, ít nhất họ sẽ còn không dính líu với nhau.
Nhóm học ba người kiên trì học đến chiều đêm Giáng sinh, cho đến khi phu nhân Pince không thể chịu đựng được nữa, đuổi ba người họ ra khỏi thư viện, Hermione rủ lòng thương để Ron và Harry đi, ba người thu dọn đồ đạc, cùng nhau đi bộ đến đại sảnh đường.
Ngoài cửa sổ tuyết trắng chất thành đống dày trên bệ cửa, các giáo sư trang trí đại sảnh đường bằng những loài vật nhỏ và ruy băng. Trên trần nhà là một màn tuyết rơi huyền ảo thơ mộng, trong góc là một cây thông Noel cao lớn. Không khí lễ hội tràn ngập khắp trường, có khá nhiều học sinh năm bảy quyết định ở lại trường, có thể thấy nhiều người ở lại ôn tập như Hermione. Hiệu trưởng và các giáo sư cùng các học sinh ăn bữa tối thịnh soạn dịp Giáng sinh, sau bữa tối, Hermione tiếp tục đến thư viện, trong khi Harry và Ron quay trở lại phòng chờ Gryffindor với cái bụng no tròn mãn nguyện, nằm trên chiếc ghế sofa thoải mái nhất bên lò sưởi.
Ron lười biếng hít mũi, đột nhiên tò mò hỏi: "Đây là mùi pheromone của cậu phải không?"
Harry không trả lời, nhìn bạn mình mờ mịt, khi nhìn lại lò sưởi, cậu hiểu ý của Ron.
"Cũng có thể xem là một trong những mùi hương đi. Trên thực tế, pheromone không nhất thiết là một mùi nhất định." Harry ngửi ngửi, trả lời.
Ron nhìn Harry với nhiều cảm xúc lẫn lộn, một lúc lâu sau Harry mới nhìn cậu ta hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Tớ không biết, có cảm giác bị cậu bỏ rơi, thậm chí bị phản bội... Đương nhiên không trách cậu, chỉ là ẩn dụ mà thôi."
Harry khó hiểu nhìn Ron.
"Đáng lẽ sẽ cùng nhau làm một Beta bình thường, nhưng cậu đã bỏ rơi tớ và trở thành..." Ron nhìn quanh và thấy không ai trong phòng khách dám tiếp tục nói, "Trở thành một Omega."
"Không phải cậu cũng vậy sao?" Harry mở to mắt sau mắt kính "Chúng ta đã thống nhất cùng nhau nộp đơn cho Auror, nhưng cuối cùng cậu bỏ rơi tớ, đi kế thừa công việc kinh doanh của gia đình".
"Đó là vì Fred và George quá bận nên nhờ tớ giúp..." Ron nói càng lúc càng nhỏ, cuối cùng im lặng.
Hai người bạn thân đang tựa vào ghế sô pha, lặng lẽ ôn lại tình bạn của mình.
Ron lại nói: "Kế hoạch của cậu sau khi tốt nghiệp là gì?"
"Tớ không biết, dọn ra ngoài, nộp đơn xin Auror? Cha đỡ đầu của tớ để lại một ngôi nhà cho tớ. Tớ đã bí mật đến xem nó vào mùa hè năm ngoái. Tớ đã dọn dẹp nó và có thể sống ở đó, ít nhất tớ sẽ không bất ngờ trở thành kẻ vô gia cư."
"Malfoy thì sao?"
"Anh ấy nhất định phải trở về thừa kế gia tộc Malfoy..." Harry nhìn lò sưởi đang cháy. "Người thừa kế duy nhất của gia tộc Malfoy, tương lai đã định."
Harry không dừng lại, quay lại, hỏi Ron, "Cậu và Hermione thì sao? Hermione dường như muốn đến Bộ Pháp Thuật."
Ron hơi ngại ngùng: "Chà, chúng tớ định sống chung. Dù sao cũng phải tìm nơi để có thể độn thổ mà không cần suy nghĩ về vị trí của ngôi nhà. Nên chúng tớ định thuê một căn hộ giá rẻ ở ngoại ô."
Còn nửa năm nữa mới tốt nghiệp, lúc đó tất cả học sinh tốt nghiệp đều sẽ phân tán ra khắp nơi, mà hình ảnh tuổi trẻ ngỗ ngược vô tư sẽ bị bỏ lại trong khuôn viên nhà trường.
Tiêu thực xong, cả hai trở về phòng của mình, nhưng một lúc sau, Ron chạy đến phòng ngủ huynh trưởng, gõ cửa phòng của Harry.
"Nhân tiện, con cú đánh rơi một gói hàng bên cạnh giường của cậu không có tên... nhưng tớ nghĩ nó là của cậu."
Harry vừa cởi giày được một nửa thì đột ngột bật dậy, cảm ơn bạn mình xong, cậu đóng cửa mang theo gói đồ, chạy đến bên cửa sổ ngồi xuống đất.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi tán loạn trong đêm đen, Harry mở hộp quà trên mặt đất, không có chữ ký hay tên trong đó, nhưng cậu biết đó là quà Giáng sinh từ Draco.
Hộp quà có một chiếc khăn nhung mềm, màu đỏ tươi của Gryffindor. Draco không thích màu này, nhưng hồi năm ba lúc Draco tặng cậu bộ đôi găng tay Quidditch xanh đậm, mà bị cậu giận dỗi một tuần, nên anh không dám tặng màu đó nữa.
Đó là màu xanh lá cây của Slytherin á, đầu Harry ong lên vì tức giận. Anh để cậu chơi khi đeo găng tay màu xanh lá cây, sợ mọi người sẽ không nghĩ rằng cậu trở thành kẻ phản bội Gryffindor hả?
Nhưng lúc này, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Harry chính là tiếc rằng chiếc khăn này không phải màu xanh lá cây của Slytherin. Ngay khi vừa nghĩ đến nó, Harry lắc đầu, gạt nó ra khỏi đầu. Cậu chạm vào chiếc khăn bằng cả hai tay, sự mềm mại và tinh tế của sợi len nhung khiến người ta phải gục ngã, Harry cầm chiếc khăn lên, nhịn không được đưa nó xuống mũi ngửi, rồi lo lắng đặt nó xuống ngay lập tức. Cậu cẩn thận nhìn trái nhìn phải, mới nhớ rằng đây là trong phòng ngủ của cậu, cậu là người duy nhất ở đây, sẽ không ai nhìn thấy hành động của cậu.
Có một mùi thoang thoảng trên chiếc khăn, mùi pheromone của Draco, mùi mà Harry nhớ nhất vào lúc này.
Harry chợt nhớ ra điều gì đó, cậu từ trên mặt đất đứng lên, chạy đến chiếc bàn cạnh giường, lôi ra một chiếc hộp. Trước khi đến giờ giới nghiêm, Harry vội vã đến chuồng cú với chiếc hộp trên tay.
Harry thở phào nhẹ nhõm khi đã làm được những gì mình muốn. Cậu về phòng tắm rửa, uống thuốc rồi nằm lên chiếc giường ấm áp. Chiếc khăn quàng đặt ở mép gối, Harry nhìn chằm chằm nó trong bóng tối, vuốt ve vết đánh dấu đã biến mất sau gáy, trong lòng âm thầm mê mang. Mãi cho đến khi mí mắt cuối cùng không trụ được nữa, Harry mới đem khăn quàng cổ ôm vào trong lòng, mũi khẽ ngửi, mùi thơm thanh mát yên tĩnh, trong gió tuyết dày đặc cuộn xoáy nhưng im lặng, mới yên bình chìm vào giấc ngủ.
Vào buổi sáng Giáng sinh, Draco nhận được một món quà từ Gregory Goyle.
Tất nhiên Goyle không tử tế đến mức tặng quà cho anh, Draco thậm chí còn nghĩ rằng Goyle thậm chí còn không biết Trang viên Malfoy ở đâu. Đây là món quà của Harry, Draco biết rất rõ rằng kể từ khi Lucius chia cắt bọn họ, Harry sẽ gửi quà Giáng sinh cho Draco dưới danh nghĩa Goyle mỗi năm, giống như Draco luôn cố tình làm trước nó, giống như việc tặng cho Harry một món quà ẩn danh vào một ngày này.
Draco quay trở lại phòng ngủ, khóa cửa lại, khi mở nó ra, anh thấy một chiếc hộp nhỏ. Chiếc hộp tinh xảo được mở ra, bên trong đặt một chiếc bút lông màu trắng.
Draco sững người một lúc, nhớ ra lúc Harry rời đi đã làm gãy bút lông của anh. Sau đó, anh lập tức đổi sang một cây bút lông cũ, cùng nhãn hiệu và kiểu dáng, không ai phân biệt được. Harry tặng món quà này là sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Draco lấy bút lông ra, nhìn kỹ hơn, rồi cười khúc khích. Đó không phải là một nhãn hiệu nổi tiếng, nhưng cán bút có khắc một quả Snitch nhỏ màu vàng, khi đong đưa bút, cánh sẽ nhẹ nhàng đong đưa theo.
Draco mỉm cười, món quà này có hơi trẻ con, nhưng anh biết Harry sẽ tặng quà như thế này. Harry nghiện tất cả mọi thứ về Quidditch, cậu luôn nghĩ rằng Draco cũng thích nó, dù sao thì Draco cũng đã gia nhập đội Quidditch.
Nhưng thực tế, Draco gia nhập đội chỉ vì muốn cùng Harry cưỡi chổi bay mà thôi, sau này khi bay cùng Harry trên cây chổi quá nhiều, anh lại không muốn bỏ qua sở trường đặc biệt này mà thôi. Anh đối với Quidditch nhiều nhất cũng chỉ có hiểu biết, nhưng anh lại rất hưởng thụ với việc bay trên bầu trời với Harry.
Draco ngay lập tức ngồi xuống bàn, thay bút lông cũ đang dùng bằng bút lông mới vừa nhận được. Anh lấy ra một tờ giấy da, nhúng đầu bút vào mực để thử vài nét, nhưng khi đầu bút vừa đặt xuống, nụ cười trên mặt anh lại tắt lịm.
Đây chỉ là một món quà bình thường của anh em, giống như năm xưa anh vẫn thường nhận được. Vết đánh dấu của anh đang dần mất hiệu lực, Draco có thể cảm nhận được điều đó, nỗi lo lắng khi không được nhìn thấy Omega của mình đang dần biến mất, nhưng nỗi sợ hãi mất đi Omega ngày càng nặng nề, khiến anh sắp hoàn toàn phát điên.
Draco tự nhủ mình phải vượt qua nó, nhưng anh lo lắng đến mức muốn quay trở lại Hogwarts, cắn vào gáy Harry một lần nữa. Nếu đợi đến cuối kỳ nghỉ để quay lại trường học, có lẽ Harry đã tìm được Alpha tiếp theo để đánh dấu cho chính mình.
Nhưng đó là điều đúng đắn phải làm, sự tỉnh táo của Draco nói với anh rằng chỉ cần Harry bị một Alpha khác đánh dấu và sức hút giữa họ sẽ biến mất, mọi thứ sẽ trở lại đúng hướng. Nhưng cũng chính giọng nói đó nói với anh rằng việc Harry quay lại đúng đường chỉ là sự ảo tưởng của anh.
Anh là một Slytherin và là một Malfoy. Anh đã học được rằng lợi ích là một thứ tất yếu, rằng mọi người anh biết đều phải hữu ích và mọi người bạn anh kết giao phải hữu dụng. Chỉ có Harry - người vô tình đột nhập vào thế giới của anh, người lớn lên cùng anh, là một ngoại lệ. Harry là em trai và là bạn của anh, là người thân thiết nhất mà anh có trên thế giới ngoài cha mẹ mình, và là người duy nhất khiến Draco không cần phải cẩn trọng từng bước khi gặp nhau.
Thanh: Học cho cố vô, rồi đến lúc mất vợ. Thì còn cái nịt nha anh. =))
Harry giống như pheromone của cậu, bùng cháy như một ngọn lửa. Do đó, cậu lạc lõng, bị mọi người trong nhà Malfoy - những con người lạnh nhạt kia, tẩy chay. Chỉ có Draco là lưu luyến ngọn lửa ấm áp đó, bao nhiêu lần anh muốn làm theo mệnh lệnh của Lucius tránh xa Harry nhưng cuối cùng anh vẫn luôn xuất hiện trên đài thiên văn một cách bất lực.
Draco không phải sợ hãi, nhưng thận trọng. Giống như Lucius đã nghiêm khắc dạy anh, mọi hành động của anh đều nên được xem xét kỹ, mọi quyết định đều không nên xen lẫn tình cảm. Anh được dạy để trở thành một Slytherin tiêu chuẩn, trên mỗi bước đi của anh đều có khắc dấu ấn của Malfoy. Nhưng con đường chỉ cần liếc mắt là nhìn thấy, lúc này từng bước từng bước khiến anh rời xa Harry.
Đầu bút lông bị ép vào giấy da, mực để lại những chấm đen làm nhòe trang giấy trắng. Những chấm mực dần dần lan ra, biến thành những vòng xoáy đen kịt, như có thể kéo con người ta xuống vực thẳm của sự tuyệt vọng. Draco đã từng tự hào về Slytherin bao nhiêu thì bây giờ anh lại ghét là Slytherin bấy nhiêu. Hufflepuff chính trực, trung thành và không bao giờ phản bội; Ravenclaw khôn ngoan, hiểu biết và luôn có câu trả lời; Gryffindor dũng cảm và không sợ hãi, vĩnh viễn không để tâm tất cả mọi thứ.
Chỉ có Slytherin ở trên đỉnh cao vì lợi ích mới nghĩ rằng họ đang đứng trên đỉnh núi, nhưng họ không biết rằng nơi đỉnh núi chật hẹp đã giam cầm họ.
Sau lễ Giáng sinh, một số học sinh lớp bảy lần lượt trở lại trường. Nhiều bạn lo lắng về thành tích N.E.W.T.S của mình, nên quay lại học sớm. Khuôn viên trường không còn trống trải nữa, Harry không dám quấn chiếc khăn mà Draco đã tặng. Cậu sợ ai đó ngửi thấy mùi pheromone nhàn nhạt trên chiếc khăn, lại càng sợ rằng mùi pheromone nhàn nhạt sẽ biến mất.
Tuyến thể sau cổ cậu đã hoàn toàn lành lại, dấu cắn của Draco đã chính thức hết hiệu lực. Harry trở lại giữa thời kỳ phân hóa, thân thể yếu ớt, đọc sách được nữa chừng thì đã ngủ gục trên bàn. Hermione lo lắng, nhưng cô không dám đánh thức cậu, vì vậy cô chỉ có thể thúc giục Harry tìm một Alpha có thể tạm thời đánh dấu cậu khi cậu vẫn còn tỉnh.
Phải nói rằng, tìm được một Alpha trung thực và có thể giữ bí mật không hề dễ dàng chút nào. Harry thậm chí còn tìm một vài Alpha cấp thấp hơn mà cậu biết, nhưng cậu đều lùi bước vào giây cuối cùng.
Harry chán nản ngồi trong đại sảnh đường, toàn thân đau nhức, đầu óc choáng váng, không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn. Nhưng nếu cậu không thể tìm được người có thể đánh dấu tạm thời, kế hoạch học tập của cậu trong khoảng một tháng tới sẽ tiêu tùng. Vẫn còn ba ngày mới tới kỳ phát tình, khi Harry bình phục hoàn toàn, cậu sẽ không còn nhiều thời gian để chuẩn bị cho kỳ thi.
"Chào." Một giọng nói xa lạ vang lên sau lưng Harry.
Harry quay đầu nhìn lại, đó là một nam sinh không có gì ấn tượng, với chiếc áo lót màu xanh trong bộ đồng phục học sinh, cậu ta là một Ravenclaw.
"Trông sắc mặt anh tệ quá, có cần em đưa anh đến bệnh thất không?"
Harry lập tức lắc đầu: "Không sao... bệnh cũ thôi, tôi nghỉ ngơi một chút là được." Cậu nhanh chóng đứng lên, "Cậu muốn ngồi đây sao? Tôi nhường..."
"À không, em chỉ lo anh cần đến bệnh thất."
Chàng trai trông trẻ hơn Harry vài tuổi nhưng thân hình mảnh khảnh không còn như một đứa trẻ.
Cậu ta là một Alpha. Vì lý do nào đó, Harry thậm chí còn chưa ngửi thấy mùi pheromone của cậu ta, thì ý nghĩ đó ngay lập tức xuất hiện trong đầu cậu.
"Cám ơn cậu, nhưng hiện tại tôi muốn trở lại phòng nghỉ, cậu có thể ngồi ở chỗ này..."
Harry vội vàng thu dọn đồ đạc, xoay người rời đi, không ngờ cậu nhóc kia cũng nhanh chóng đuổi kịp.
"Trông anh tệ quá, em đưa anh về."
Harry dừng lại, theo bản năng ngửi pheromone của mình. Cậu vừa mới uống thuốc xong, hiện tại không ngửi thấy mùi gì.
"Tôi chỉ là một Beta, cậu không cần như vậy..."
Khuôn mặt nam sinh lộ vẻ kinh ngạc, sau đó liền ngượng ngùng cười cười: "A, đàn anh, em là truy thủ Ravenclaw. May mắn được chơi với anh hai năm trước, từ đó đến nay vẫn luôn ngưỡng mộ anh. Xin lỗi, em cảm thấy giống như mình đã thất bại trong chuyện này."
Harry không ngờ lúc này lại gặp được một người hâm mộ, cậu dừng lại đứng ở nơi đó, có chút bất lực: "Tôi... tôi rời khỏi đội Quidditch lâu rồi..."
"Không sao, đàn anh, em cũng chỉ thấy anh không thoải mái nên mới tới hỏi thôi." Nam sinh vội vàng vẫy tay, "Em đưa anh trở lại phòng nghỉ, rồi rời đi ngay lập tức."
Harry không tiếp tục từ chối mà để người kia đi cùng. Nam sinh nói với câu, cậu ta tên là Bradley, kém Harry hai tuổi.
"Đội trưởng của chúng em cũng sẽ nghỉ hưu vào học kỳ tới. Em không biết liệu mình có thể được chọn đội trưởng tiếp theo hay không?"
Harry vẫn quan tâm đến Quidditch, cậu khuyến khích Bradley hãy tự tin vào bản thân.
"Tôi rất ấn tượng," Harry nói với Bradley - "Động tác giả của cậu rất tốt."
Bradley rất xúc động khi biết rằng Harry nhớ đến mình. Cậu vui vẻ gật đầu, pheromone Alpha trên người không khỏi thoát ra ngoài. Đó là một mùi hương gỗ thông thường, không quá tệ, hình ảnh hiện lên trong đầu Harry là một thân cây nứt nẻ.
Cậu bình tĩnh cách xa Bradley hai bước, lùi ra xa Bradley một chút. Dù đã uống thuốc ức chế, nhưng Harry vẫn có chút sợ hãi, sợ người kia ngửi thấy mùi pheromone của mình.
Bradley vẫn coi Harry là Beta, nên không quan tâm lắm đến việc pheromone của mình thoát ra. Anh chàng vẫn đang đắm chìm trong sự hào hứng khi được trò chuyện cùng thần tượng, trải lòng về kỹ năng bay. Cả hai tiếp tục trò chuyện cho đến tận cửa phòng chờ Gryffindor, trước khi Bradley dừng cuộc thảo luận, quay sang Harry và hỏi: "Đàn anh, nếu hôm khác anh rảnh, anh có thể hướng dẫn chuyến bay của em được không?..."
Đột nhiên, trước khi Bradley có thể kết thúc câu hỏi của mình, một sự áp bức bùng nổ từ phía sau Harry. Luồng khí băng giá quen thuộc lao tới như bão tuyết, vài học sinh trên hành lang lập tức quay đầu bỏ chạy, chỉ còn lại một Beta đang đứng đó bối rối.
Harry dựa lưng vào tường, quay lại thì thấy Draco đang đứng đằng xa phía sau, ánh mắt sắc bén hướng về cậu và Bradley. Harry quay đầu lại, thấy Bradley đang cố gắng chống lại bằng pheromone của mình, trán cậu ta lấm tấm mồ hôi.
"Draco, anh..." Harry đang định mở miệng bảo anh dừng lại thì Draco sải bước về phía trước, ném một mảnh áo lên đầu cậu. Đó là áo choàng đồng phục học sinh của Draco, nồng nặc mùi pheromone, trước mắt Harry tối sầm, trực tiếp ngã vào trong tay Draco.
"Cút đi!"
Draco ôm Harry, quấn lấy đầu Harry trong bộ đồng phục học sinh. Hành động này là vô nghĩa, nhưng anh không muốn bất cứ ai nhìn thấy Harry đỏ mặt vì pheromone.
Bradley vẫn chống cự, vì biết Malfoy và Harry là anh em nuôi, nghĩ Malfoy chỉ đang bênh vực em trai mình. Bradley cố gắng giải thích: "Em chỉ..."
"Cút!"
Pheromone lạnh băng lại bùng phát, lực lượng mạnh mẽ cường đại lao thẳng về phía Alpha kia, Bradley đau đớn rên rỉ, dựa vào tường, xoay người bỏ chạy.
Draco không dừng lại, anh như không nhìn thấy kéo Harry bước nhanh về hướng khác, không biết đưa Harry đi đâu.
"Chờ đã, chờ đã..." Harry cố gắng kéo áo trên đầu. "Anh đưa em đi đâu? Anh không sợ có người nhìn thấy..."
Không nói một lời, Draco kéo Harry đi qua hành lang trống trải, pheromone của anh dày đặc vờn quanh Harry. Harry gần như không thể chống đỡ được, khao khát không thể chịu đựng được tràn ngập trong cơ thể cậu. Ngay khi cậu sắp ngã xuống đất, Draco đột nhiên kéo mảnh áo trên đầu Harry xuống, bế cậu vào một góc hẻo lánh.
Harry nheo mắt lại, khi cậu mở mắt ra, điều đầu tiên cậu nhìn thấy là khuôn mặt ẩn ẩn tức giận của Draco. Hơi thở lạnh lẽo quấn lấy cơ thể Harry, trói chặt chân tay cậu. Harry cố trấn an Draco: "Anh ơi...cậu ấy chỉ là đưa em về... à!"
Draco kéo Harry lại, ấn mạnh cậu vào tường. Anh quay lưng Harry về phía mình, những ngón tay mảnh khảnh của anh móc xuống cổ áo sơ mi của Harry, để lộ tuyến thể mềm mại, đầy đặn. Mặt trên nhẵn và sạch, không có bất kỳ dấu vết nào.
"Draco, anh..." Harry bị pheromone lạnh lẽo áp chế, cậu cố gắng giãy dụa, nhưng lại bị Draco giam cầm thân thể dựa vào tường không cho di chuyển.
Draco siết chặt những ngón tay của mình nhét vào miệng Harry, cúi đầu, cắn mạnh vào tuyến thể của Harry.
"Ưm......"
Harry cắn chặt các khớp ngón tay của Draco đến nỗi muốn cắn ra máu. Nhưng Draco không biết cảm giác đau đớn, anh đang tận hưởng Omega của mình một cách tối đa. Pheromone lạnh lẽo chui vào vết thương từ răng anh, cố ý quét từng inch trên da và từng lỗ chân lông của Harry.
Một lần nữa đánh dấu khiến người ta càng thêm thỏa mãn, đó là niềm vui khi được tìm thấy được vật bị đánh mất, đó là cuộc chinh phục giành lại lãnh thổ. Anh như một lữ khách lẻ loi lạc vào vùng núi tuyết phủ mênh mông, tìm được túp lều gỗ ấm áp giữa gió và tuyết. Anh xâm nhập, châm lửa, cuối cùng nằm xuống bên đống lửa ấm áp sáng ngời, thở phào nhẹ nhõm.
Băng và lửa tách ra được trộn lại với nhau, điều này làm tăng tốc độ tan chảy của các khối băng. Băng tuyết không còn tiếp tục bay, những gì rơi xuống là cơn mưa tầm tã. Những giọt nước lớn đập vào da gây đau đớn, hơi thở ẩm ướt thấm vào lỗ chân lông làm dựng tóc gáy. Harry siết chặt các cơ trên toàn thân, pheromone Alpha độc đoán hòa tan chảy trở lại trong máu, khoan sâu vào xương tủy và hòa nhập với câu.
Đánh dấu lại thành công.
Harry hoàn toàn không thể đứng vững, cậu trượt khỏi tường, tiếng rên rỉ phát ra từ khuôn miệng đầy ngón tay của mình. Draco ôm cậu, ngồi trên mặt đất, thỏa mãn liếm vết thương của mình. Mùi máu tanh hòa cùng pheromone ngọt ngào bị đầu lưỡi liếm nuốt, pheromone Alpha khuấy động xung quanh cũng bị rút đi, chỉ nhẹ nhàng trôi nổi quanh người Harry, xoa dịu Omega của anh.
Draco khàn khàn nói nhỏ bên tai Harry: "Anh tạm thời đánh dấu cho em đến cuối kỳ phân hóa."
Harry cúi đầu, ngoan ngoãn lộ tuyến cho Draco liếm. Câu không nói, nhưng sau khi im lặng một lúc lâu, trầm giọng đáp: "Ừ."
Hai anh em đều không nói nữa, chỉ lặng lẽ ôm nhau, chờ thân thể Harry bình thường trở lại.
Cuối cùng khi Harry đã có thể đứng dậy, Draco đã nắm lấy tay cậu, kéo cậu lên khỏi mặt đất. Harry nhanh chóng lấy ra áo choàng tàng hình định mặc vào, nhưng lại bị Draco giữ lại: "Anh làm sao vậy?"
"Đi về ký túc xá uống thuốc đi, anh đi ra ngoài thế này, mọi người sẽ ngửi thấy mùi pheromone của em." Bộ dáng Harry trông như chuyện đương nhiên.
"Muộn rồi." Draco nhặt chiếc áo choàng tàng hình lên, giúp cậu nhét nó trở lại túi không gian.
Harry vẫn còn bối rối khi bị Draco lôi ra khỏi góc khuất. Sau khi rẽ vào một góc, cậu nhìn thấy giáo sư McGonagall, một số giáo sư và một nhóm sinh viên đang đứng ở đó ồn ào.
Cho dù việc Draco giải phóng pheromone của chính mình, hay sự khuếch tán không kiểm soát của pheromone mà cả Alpha và Omega đều không thể kiểm soát khi đánh dấu tạm thời, pháp thuật đo lường trong khuôn viên trường sẽ được kích hoạt. Hơn nữa, với một pheromone bạo lực như vậy, không ai trong số những Alpha và Omega trong trường không thể ngửi thấy những gì đang diễn ra trong góc không có người ở đó.
Nhìn thấy người đi ra là Malfoy và Potter, sắc mặt của các giáo sư tái đi. Những học sinh biết được mối quan hệ giữa hai người cũng che miệng kêu lên, chuyện học sinh mất kiểm soát và đánh dấu trong trường không có gì lạ, nhưng lần này lại là Malfoy và Potter, hai người nổi tiếng ghét nhau cũng không phải là chuyện lạ, nhưng anh em. Các học sinh lập tức xì xào bàn tán, vài bóng người mặc đồng phục học sinh màu xanh lá cây trong đám đông quay đi, chuẩn bị rời đi, có lẽ là để quay lại thông báo cho các Slytherin khác.
"Đứng lại."
Bỏ qua sự hiện diện của các giáo sư, Draco ngay lập tức giải phóng pheromone Alpha uy hiếp. Những học sinh bị liên quan hét lên, nhảy ra xa, để lộ những học sinh Slytherin đang quỳ trên mặt đất.
"Quay lại, nói với tất cả các Slytherin, để họ nghĩ xem người đứng đầu gia tộc Malfoy trong tương lai là ai trước khi họ mật báo chuyện này."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]