Sau khi hai người đã làm vệ sinh cá nhân xong, Gellert đợi Severus thay đổi quần áo rồi chuẩn bị ra ngoài. Severus nghi hoặc nhìn Gellert, vì sao mà mới sáng sớm đã muốn ra ngoài? Cho dù là đi ra ngoài chơi đi nữa thì ít nhất cũng phải ăn sáng trước rồi mới được chứ? Nhìn ánh mắt không chút che dấu sự bất mãn của Severus, Gellert có chút xấu hổ.
" Chúng ta đến đây rất đột ngột mà trong căn biệt thự này ngoài trừ hai ta thì chẳng còn ai cả. Ta cũng sẽ không nấu cơm hay nói cả em cũng không? Cho nên chúng ta không thể không ra ngoài dùng bữa sáng." Gellert không thể không giải thích, dù Severus có thật sự nấu cơm cũng không được. Bởi vì căn bản trong biệt thự này không có nguyên liệu để nấu nướng.
Còn Severus tất nhiên biết nấu cơm, nên biết là từ khi cha mẹ y chết thì mỗi lần nghỉ hè hàng năm y đều ở một mình. Nếu không biết nấu cơm thì y đã sớm chết vì đói rồi. Nhưng y cũng sẽ không nói điều này cho Gellert biết, dù y có nấu nướng ra sao thì y cũng sẽ không nấu ăn cho phần tử khủng bố ăn đâu. Vì thế Severus vẫn để khuôn mặt trầm tĩnh. May mà y không có nói ra, nếu không lúc nghe Gellert nói ở đây không có nguyên liệu nấu ăn thì chắc y nhất định sẽ tức chết.
Khi Severus đứng trên đường lớn, nhìn đủ loại phương tiện hiện đại và xe cộ tới lui. Đột nhiên lại cảm giác quen thuộc đã có từ mấy năm trước Cảnh tượng như vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hp-tu-nhan-nguc-nurmengard/271459/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.