Đối với đời sau ngu ngốc kia, Salazar ngoại trừ khinh bỉ thì không còn những ý nghĩ khác, chỗ này phải nói rõ một chút, khinh bỉ này không mang ý xấu, chỉ là ý tứ châm chọc nồng hậu mà thôi, ma dược của Godric cường hãn đến đâu cũng phải uống vào mới có hiệu lực, thằng nhóc kia ngu đến mức nào mới một hơi uống hết?!
Thật ra không thể trách được Tom, Tom chẳng qua không có sự phòng bị với người trong lòng mà thôi, y lại không ngờ tới người nên phòng bị lại là sư tử tổ.
...
Hôm đó, chừng bốn giờ, Godric kéo thân thể mệt mỏi về phòng ngủ, anh lại một lần nữa giằng co mười mấy tiếng trong hầm, khi anh độn thổ trong nháy mắt, liền phát hiện trong phòng có người.
"Chịu về rồi hả?" Salazar ngồi trên ghế dựa, nhướn mi đồng thời kéo cao âm điệu.
Nghe tiếng một cái liền biết là ai, Godric thuận thế ngồi lên giường, quay đầu đi không thèm để ý tới.
Salazar nheo mắt lại, thằng ngốc này còn nháo đến nghiện nữa, anh đứng dậy, đi ra phía trước: "Tôi nói, cậu nháo đủ chưa?" Cũng đem chuyện của Tom liên lụy thành như vậy, cậu còn chưa đủ a, lời này là Salazar nói thầm trong lòng.
Godric tạc mao rồi, cái gì gọi là anh nháo đủ chưa: "Tôi giống cậu sao? Hả? Tặng cho tôi một tình địch không biết lấy được từ cái góc nào?" Anh mới không thừa nhận, cũng tuyệt không tin cô bé không hiểu ra sao kia là tình địch, nhưng vẫn phải nói như vậy.
"Tình địch?" Salazar vươn tay nắm cằm đối phương kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hp-tro-ve-ma-phap-gioi/1035005/chuong-135.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.