Salazar và Godric nhìn thấy Harry chân chính vào đêm thứ hai. Thật ra Harry khi 6 tuổi rất nhỏ, bất quá ở cạnh 3 con 'heo' càng khiến người khác chú ý, nhất là 3 con 'heo' này còn đối với một đứa nhỏ quyền đấm cước đá thì càng thấy rõ. Gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ là bản tính của Gryffindor, làm việc nhân đức Godric sẽ không nhường ai, một cước đá heo mập số một ngã nhào trên mặt đất, quay đầu lại túm con heo thủ lĩnh (con mập nhất) đang đánh người, sửng sốt một chút, té ra là con heo hôm qua hắn tưởng là 'Chúa Cứu Thế'. Godric hồi phục tinh thần, vẫn là cho một đấm để chào hỏi, mặc kệ nó là ai, đánh chắc chắn không sai. "Mày dám đánh tao!!!" Heo nổi giận. "Dudley, chờ một chút" Heo mập số một bắt được ống tay áo heo mập thủ lĩnh, được rồi, hiện tại heo mập thủ lĩnh có tên – Dudley. Hông heo mập số một tím một mảng, rõ ràng đối thủ không phải người dễ dàng trêu chọc. Dudley, rất tốt, không phải Chúa Cứu Thế, xem ra chính mình tiếp theo có thể đánh thoải mái một chút, Godric không tự chủ được mà liếm khóe miệng, bắt nạt kẻ yếu, lấy nhiều chèn ít, không thể tha thứ. Đáng tiếc Godric không có cơ hội tiếp tục thể hiện, Salazar tiến đến gần, lạnh lùng nhìn 3 con heo, mở miệng nói: "Cút", có thể đem một từ 'Cút' nói ra đầy ưu nhã như vậy cũng chỉ có thể là Salazar Slytherin mà thôi. Ba con heo nhất thời cảm thấy sau lưng gió lạnh ùa về, không đi chắc chắn có chuyện không tốt. "Bọn mày chờ đấy." Dudley bỏ lại một câu không có khả năng uy hiếp, nhìn về đứa trẻ co rúc trên mặt đất: "Harry, chờ chốc nữa về nhà tao xử mày." nói xong liền dẫn hai thủ hạ chạy thật xa. "Harry?" Godric nhìn về phía đứa trẻ bề ngoài chỉ mới 4,5 tuổi. Đứa trẻ nghe tiếng ngẩng đầu, dưới mái tóc lộn xộn là một đôi mắt xanh lá ướt ướt nước: "Cảm ơn các cậu, tớ, tớ là Harry, Harry Potter" "Cậu mấy tuổi?" Godric ngẩn người, nặn ra một câu, Chúa Cứu Thế không phải cùng tuổi với bọn họ sao. "6 tuổi" Harry rất buồn bực với câu hỏi của đối phương, thành thật trả lời. Cậu nào có bộ dạng giống người 6 tuổi a, Godric thật hết chỗ nói, thì ra Chúa Cứu Thế chính là một đứa nhỏ bị hành hạ, vừa nhìn đã biết bình thường ăn uống không tốt, còn hay bị đánh. "Bọn nó sao lại đánh cậu?" Salazar mở miệng, nhìn chằm chằm vào cặp mắt xanh lá. "Nó là anh họ Dudley của tớ, tớ ở nhà nó, nó không thích tớ, tớ...." Harry cúi đầu, chần chờ nói ra khỏi miệng: "Tớ là quái vật." "Cái gì?" Godric thoáng cái bốc hỏa: "Cậu có chỗ nào giống quái vật...đứng lên...đứng lên, ngồi chồm hổm trên mặt đất làm gì." Godric một tay kéo Harry, cùng tuổi với anh và Salazar nhưng thấp bé hơn nhiều, Godric sờ sờ trên người, móc ra một viên kẹo đường: "Cho cậu, ăn ngon lắm" Harry ngạc nhiên nhận lấy viên kẹo: "Cảm ơn, chưa có ai cho tớ cái gì." "Nếm thử đi" Godric trong lòng ê ẩm, thật là một đứa nhỏ đáng thương. "Ừ..." Harry bỏ viên kẹo vào miệng: "Ăn thật ngon!" "Vậy là được rồi" Godric vỗ mạnh vào bả vai Harry: "Cậu không phải quái vật nha, bởi vì quái vật chắc chắn không ăn kẹo." Salazar không tự chủ được mà sờ sờ cái trán, cái kiểu lý luận gì đây, ngu ngốc. Không thể phủ nhận công phu dỗ trẻ con của Godric quả thật là số một, không qua bao lâu, Harry nở nụ cười ngượng ngùng. Rất tốt, dùng một viên kẹo đường có thể dễ dàng dụ dỗ Chúa Cứu Thế. Có lẽ phải tính cả một bữa cơm, bởi vì sau đó, Godric theo thói quen không thèm để ý đến lời phản đối của Harry, kéo đứa nhỏ đáng thương vào nhà mình, lấy lý do bổ sung dinh dưỡng để tăng tình hữu nghị. Bà Jean thật vui vẻ khi con của mình nhanh như vậy đã kết thêm được bạn mới, khi bà thấy Harry gầy yếu thì mẫu tính bộc phát: "A, trời ạ, đứa nhỏ đáng thương của ta, con thật là gầy, đến ăn nhiều một chút." Bà Jean vừa nói vừa gắp thức ăn cho nhóc Harry, trước mặt Harry chỉ trong chốc lát chất đầy thức ăn: "Thật là quá tệ, nghe nói con ở nhà ăn không đủ no, a, sao ăn ít thịt như vậy?" Harry ngắm bữa tối thịnh soạn trước mắt, cảm giác như đang nằm mơ, mắt bắt đầu ươn ướt, cho tới giờ cũng chưa có ai đối tốt với cậu như vậy. Harry ăn cơm trộn lẫn với nước mắt, từ đầu tới cuối không nói thành lời. Sau bữa tối, hai anh em đưa Harry về. "Cảm ơn" Harry đứng không xa căn nhà: "Sau này..." Harry do dự, có lẽ đối phương chỉ nhất thời tốt bụng cho mình ăn cơm, dù sao mình cũng không có giá trị gì để được chào đón. "Sau này cùng nhau chơi đùa" Godric hoàn thành lời nói, lại bổ sung: "Còn phải thường xuyên đến nhà bọn tớ ăn cơm, chúng ta là bạn, phải không?" Harry cảm động ngẩng đầu, bạn, cho tới bây giờ cậu chưa từng có bạn, nhưng bây giờ có người nguyện ý làm bạn với cậu: "Ừ, cảm ơn". Trừ cảm ơn, Harry không biết nói gì khác, Harry nhìn Salazar một chút, anh trai Gorril vẫn rất yên lặng. "Mẹ rất thích cậu, Harry." Salazar nhẹ nói. "Ý của cậu ta là rất hoan nghênh cậu tới nhà bọn tớ ăn cơm" Godric giải thích: "Nếu đã là bạn, bọn tớ gọi cậu là Harry, cậu cũng có thể trực tiếp gọi bọn tớ là Sal và Gorril, được không?" "Được, ngủ ngon, Sal, Gorril." Harry lưu luyến không muốn chào tạm biệt hai người bạn mới, trở về ngôi nhà mình chán ghét. "Đúng là đứa nhỏ không tệ, không biết sau khi trở về có bị đánh hay không" Godric nhìn Salazar: "Nếu không, tìm mama nói chuyện." "Nói chuyện gì?" Salazar xoay người về nhà. "Đương nhiên là..." Godric vội vàng theo sau: "Được rồi, tôi cũng không quá rõ ràng, bất quá gặp phải loại tình huống này cậu nên lợi dụng Muggle." Salazar nghe vậy bước qua Godric, không nói thêm điều gì. Salazar Slytherin chán ghét muggle là điều không thể thay đổi, là một Slytherin chân chính, Salazar hiểu rất rõ tác dụng của việc nắm giữ và lợi dụng cũng như cách lợi dụng tất cả, ví như nắm giữ những kỹ thuật có giá trị và luật pháp ở thế giới Muggle. Đây cũng là chỗ Salazar khác với Godric, Salazar là một chính trị gia chân chính - biết người biết ta, sau đó dùng cách tốt nhất đánh gục đối phương, tuyệt đối không coi nhẹ đối thủ của mình. Chính vì vậy mà ngàn năm trước Salazar được gọi là phù thủy bóng tối vĩ đại nhất nhưng cũng tà ác nhất, bởi vì anh chưa bao giờ thua. Ngày hôm sau, Bà Jean vẻ mặt oán giận vọt đến nhà Harry, hướng nhà Dursley nói một tràng cái gì 'Luật bảo vệ trẻ vị thành niên', 'Quyền lợi của nhi đồng', cái gì 'Chịu trách nhiệm trước pháp luật'... Từ nay về sau, thế giới của Harry trở nên rực rỡ, mặc dù vẫn ăn không đủ no nhưng không còn bị đánh. Hơn nữa, sinh mệnh của cậu đã có thêm hai người bạn tốt, hai người luôn có khuôn mặt tươi cười chào đón cậu đến nhà vợ chồng Jean ăn cơm. Tác giả: Có người hỏi CP? Ha hả, đương nhiên Salazar cùng Godric là CP chính, hắc hắc, về phần những người khác, ta còn đang suy nghĩ...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]