Edit: Ying
"Nga! Đáng chết, lại lỡ miệng." Harry nhỏ giọng lầm bầm, tự trách bản thân mình vì thái độ của Malfoy đột nhiên thay đổi nên không suy nghĩ mà trả lời, thậm chí quên mất chính mình còn chưa quen bọn họ. Cậu ngồi im trên ghế, không nói chuyện nữa. Có lẽ là bị chính mình doạ tới ngây người rồi.
"Thực xin lỗi." Ron nhìn Neville nói, "Hiện tại cậu ấy có chút không mấy vui vẻ."
"Nga, không sao." Neville lại bắt đầu nức nở, nhìn ba người bọn họ nói, "Nếu các cậu nhìn thấy thú cưng của tôi, nhất định phải nói cho tôi đấy." Ron, Harry và Draco vẫn có thể nghe tiếng Neville oán giận trên hành lang: "Bà nhất định sẽ giết tôi!"
Vài phút kế tiếp, trong xe khôi phục lại sự im lặng. Ron bắt đầu hưởng thụ chiếc bánh kem mỹ vị, Harry đang xem phong cảnh bên đường mặc dù cậu đã nhìn suốt bảy năm, Draco đang nhìn Harry, thỉnh thoảng lại cười một chút.
"Xin chào, xin hỏi các cậu có thấy một con cóc ở đây không?" Một giọng nữ thanh thuý truyền đến, chắc là Hermione, "Neville đánh mất con cóc của cậu ấy. Cậu ta nãy giờ vẫn khóc."
"Không có." Ron trả lời nói, "Mọi người đều không thấy."
"Nga, thực bất ngờ! Cậu là Harry Potter phải không?" Hermione hưng phấn kêu to"Tôi biết hết mọi chuyện về cậu. Tôi kiếm được vài cuốn sách đọc thêm, ví dụ như cuốn "Lịch sử pháp thuật hiện đại", cuốn "Thăng trầm của nghệ thuật Hắc ám" chúng đều nhắc tới cậu."
"Ngày tốt lành, mình là Hermione Granger." Hermione thuận thế ngồi đối diện Harry cùng Ron, Draco ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hp-ta-la-duy-nhat/427197/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.