"Nói đi, trò định làm độc dược gì, ta giúp trò làm." Ông thấy nó càng khóc dữ dội hơn. Trái tim ông giống như treo lủng lẳng, bị ai đó bóp chặt dữ dội.
"K-không cần, em không sao." Nó nuốt ngược nước mắt vào trong, kiên cường hít hít cái mũi. Bàn tay thô ráp sần sần của ông, lạnh buốt bên gò má nó. Khiến cho nó tỉnh táo hẳn.
"Câm miệng lại, trò nghĩ mình có thể một mình làm nó sao? Đến hầm với ta." Gương mặt ông nhăn nhó, hơi hơi thả lỏng một chút.
Nó há miệng, chẳng kịp từ chối, bàn tay của ông đã nắm chặt lấy cổ tay nó. Tay còn lại, ông cầm đũa, biến mấy thứ nó cầm trên tay bay lơ lửng. Nó cứ vậy liền bị ông kéo đến hầm, dù ông chẳng nắm cổ tay nó quá mạnh, nhưng cũng có chút đau đớn.
Có lẽ là do cổ tay nó khá nhỏ.
Ánh mắt của nó cứ đăm đăm nhìn bóng lưng của ông rồi lại nhìn xuống bàn tay đang kéo lấy nó. Cái áo chùng đen to lòng thòng theo gió. Tát thẳng vào mặt nó.
Nó run rẩy khoé môi, cảm giác không được tốt lắm.
Đến hầm, đúng như nó nghĩ, lạnh lẽo và âm u tựa như con người ông. Không phải ấm áp như đêm giáng sinh nó tới. Hôm nay là do nó bất ngờ tới, nên ông chẳng bật lò sưởi.
Hồi kiếp trước, nó mỗi khi gặp cụ Dumbledore trong tranh. Cụ có nói với nó là cụ hay than về lò sưởi của Snape. Vì chúng không bao giờ được bật lên.
Ông đã bật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hp-snarry-dan-ong-cu/2536652/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.