"Mà thôi, nếu vậy thì ngươi cứ ở trang viên làm việc đi." Gã đột nhiên đổi giọng nói. Mặt gã chẳng có tí cảm xúc nào, nên Harry cũng chẳng biết là gã đang nghĩ gì. Đôi mắt gã lườm nó.
"Mệt ông còn nghĩ tới cho tôi." Nó cười mỉa, châm chọc:" Ông không sợ tôi tiếp xúc với thuộc hạ của ông rồi bọn họ sẽ phản ông sao."
Tiếng cười ngắn đầy khó chịu của Voldemort, gã cười xong lại bảo:" Nếu ngươi làm được thì cứ làm. Ta cũng muốn xem lũ nhát cấy đó làm được chuyện gì."
Giọng điệu của gã làm Harry cảm thấy thật khó ưa, nhưng nó cảm thấy, đôi mắt gã lại sáng lừng bất thường. Nó thình lình cảm thấy, chẳng lẽ gã vừa khinh thường nó lại vừa hi vọng vào nó sao. Có lẽ là suy nghĩ đó quá mức khủng khiếp, nên nó chẳng muốn nghĩ tới nữa.
Ngày tháng trôi qua, gã liên tục để cho một đống giấy tờ ập vào phòng làm việc của nó. Nó không đụng tới dù cho chúng sắp đầy ắp cả phòng. Đến khi một tuần tròn trĩnh, gã mất tích không thấy tăm hơi, lại quay trở về trang viên.
Kala vào trong phòng ngủ của nó, thấy nó đang ngồi bên bàn đọc sách nói:" Thiếu gia, chủ nhân muốn gặp ngài."
Nó phủi cái tay rồi chậm chạp thay quần áo rồi mới ra khỏi phòng. Voldemort thì đang ngồi tại ghế sô pha ở phòng khách. Gã nhìn nó một lúc, đánh giá từ trên xuống.
"Có chuyện gì?" Nó chẳng có kiên nhẫn hỏi. Sau bữa tiệc, gã biến tướng, đổi cách dày vò nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hp-snarry-dan-ong-cu/2536633/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.