Lupin tỉnh dậy đã là vài ngày sau, chú lại tìm Sirius. Chú cố mở miệng nói:"Sirius, hãy đi cứu thằng bé. Harry còn quá nhỏ, tôi phải đi cứu thằng bé."
"Dừng lại đi, Mơ Mộng Ngớ Ngẩn, bồ đừng quá xúc động, hiện giờ Hội Phượng Hoàng đang thiếu người. Bồ đâm đầu vào chẳng khác đi vào chỗ chết." Sirius đẩy Lupin ngồi xuống, thấp giọng cảnh cáo.
"Câm miệng, bồ đang đang không giống như Chân Nhồi Bông mà tớ biết, bồ chính là Black, đã trở thành một Black." Mắt Lupin đỏ ngầu, đầy tơ máu dòm chú Sirius. Chú hất cả tay mà chú Sirius đặt lên vai chú Lupin.
Sirius khó coi khi đối diện với ánh mắt Lupin đang nhìn chú ta như một người lạ lẫm. Sirius cười, cười thật to rồi nói:" Bồ nên ở trong phòng tự ngẫm nghĩ lại, Mơ Mộng Ngớ Ngẩn"
Chú ta không để lời nói của chú trong lòng. Chính xác là chú ta cho rằng chú đang ăn nói mê sảng, ngu ngốc. Sirius đi thẳng ra khỏi phòng, khoá chặt cửa lại, còn dùng cả một số loại bùa chú giam người. Chú ta hét lớn vào trong:" Cụ Albus đã nói, Harry Potter sẽ được an toàn, bồ nên bình tĩnh, nếu không tớ sẽ không thả bồ ra."
Chú ta đi xuống nhà, James đang ngồi đó nhìn chú ta. Hắn nhìn nói:" Lupin sao rồi?"
"Mơ Mộng Ngớ Ngẩn chắc đã bị bọn chúng tiêm nhiễm vào đầu óc thứ gì rồi. Chẳng biết làm sao mà cứ lo cho thằng quỷ kia." Sirius thở dài nói. Thấy mặt James đang khủng hoảng, chú ta không khỏi hỏi một câu:" Có chuyện gì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hp-snarry-dan-ong-cu/2536469/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.