Thân là một người sói, tôi tự biết rõ về số phận của mình. Một nỗi sợ đau đớn vào những đêm trăng rằm. Những khi lí trí mất sạch và chẳng còn gì ở lại cùng tôi trừ ngoại hình tả tơi, khung cảnh rách nát vào mỗi sáng tỉnh giấc.
Đáng lẽ ra tôi nên tụ họp theo bầy như giống loài của tôi.
Nhưng tôi vẫn là một con người, tên tôi là Lupin.
Một trong các tội lỗi của tôi, về đêm trăng rằm mà tôi xém chút nữa đã giết chết một người bạn học cùng trường, nơi chứa đựng tất cả niềm vui của tôi. Bao gồm cả bạn bè, nơi thứ dơ bẩn nhất của tôi được che giấu ở dưới tận cùng.
Tôi, một người sói.
Tôi vẫn luôn luôn biết, James, Sirius là hai người bạn tôn thờ chính nghĩa tới mức chẳng chấp nhận nổi thứ gì khác. Kể cả thế, tôi đã phớt lờ họ giày vò Snape.
Bản thân tôi tự thấu hiểu và đồng cảm được cảm giác của Snape. Nhưng chưa hề có lần nào tôi chen tay vào việc bắt nạt. Tôi tự biết mình thật hèn nhát. Tôi sợ, nếu làm thế, tôi sẽ chẳng còn một người bạn nào ở bên cạnh nữa.
Một trong những tội lỗi của tôi, xếp chồng lên nhau, phớt lờ một nạn nhân học đường và đôi khi, bản thân tôi có một chút hả hê vì điều đó.
Cho đến tận khi tốt nghiệp, tất cả chúng tôi chỉ có James và Lily là yên bề gia thất. Ngoặc nỗi, cái lúc mà Lily chuyển dạ, Snape, người mà tôi mang tội, người mà James làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hp-snarry-dan-ong-cu/2536338/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.